Cảnh ấn tượng nhất của Trung Hoa, là người dân bình thường phẫn nộ mắng quan, nhưng sâu trong lòng của mỗi người đều hy vọng trở thành một thành viên trong quan trường. Họ mắng quan vì ít có tinh thần trọng nghĩa hoặc vì nước vì dân, hơn một nửa là biểu hiện thổ lộ tâm tình và mất cân bằng tâm lý. Đây là hiện tượng lạ đặc biệt của Trung Hoa, người mắng hy vọng trở thành người bị mắng, có lẽ chỉ có văn hóa “cương vị quan” mới biết làm ra kết quả như vậy. Người phụ nữ đoan trang thích mắng kỹ nữ nhưng họ đều hy vọng bản thân trở thành kỹ nữ. Chỉ có “quan” mới là nhân vật người Trung Hoa vừa mắng vừa hận vừa yêu. Ngươi chớ thấy người nào đó mắng quan mắng đến có căn cứ rõ ràng là đúng, nhưng nếu để hắn đến đội mũ thay quan bị mắng, hắn sẽ rất hưng phấn nhảy tới nhảy lui.
Người dân thường một mặt hận quan mắng quan, một mặt lại khẩn thiết hy vọng chen một chén canh trong quan trường.
Đạo lý giống vậy, sau khi tiến vào quan trường, một khi trong tay nắm quyền lực, liền lại không nỡ thả quyền nắm giữ vận mệnh người khác trong tay ra. Nói cho cùng, là luyến tiếc năng lực muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cùng cảm giác hô phong hoán vũ, được nhiều người ủng hộ.
Từ Quân Nhiên nghe Cát Đại Tráng giới thiệu, phản ứng đầu tiên, chính là cuối cùng mình cũng hiểu, vì sao Đảng ủy và chính quyền xã Trường Thanh không làm việc ở cùng một nơi.
Hôm qua lúc ở Đảng ủy xã, Mã Tụ Bảo giới thiệu qua với Từ Quân Nhiên, Đảng ủy xã quản lý bảy thôn, chủ yếu là đội sản xuất của công xã Tân Nguyệt trước kia.
Đây chính là vấn đề tồn tại!
Theo tin tức Từ Quân Nhiên biết được lúc ở trong huyện trước kia, xã Trường Thanh quản lý mười ba thôn, nhưng sau khi hắn đến xã Trường Thanh, lại thấy tình huống chính quyền và Đảng ủy mỗi nơi quản một nửa. Mà thông qua giới thiệu của mấy người, cuối cùng hắn đã hiểu, nguyên nhân của mọi chuyện, ở trong xã Trường Thanh, là hai công xã xác nhập mà thành.
- Bí thư Từ, cậu xem một chút. Có hài lòng không? Thiếu thứ gì, tôi gọi người mang tới.
Cát Đại Tráng cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhẹ lắc đầu:
- Không làm phiền trưởng làng Cát, tôi thấy rất tốt rồi.
Cát Đại Tráng thấy hắn nói như vậy, gật gật đầu:
- Vậy thì được, chỗ tôi còn có việc, cậu cứ ngồi trước, chúng ta rảnh rỗi sẽ nói chuyện sau.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, tiễn Cát Đại Tráng tới cửa, lúc này mới quay người trở về phòng làm việc của mình.
Đợi Cát Đại Tráng biến mất trong tầm mắt. Biểu cảm của Từ Quân Nhiên mới trầm xuống, chậm rãi đóng cửa lại, nở nụ cười lạnh.
Cát Đại Tráng này, tính toán khá lắm!
Trong lòng Từ Quân Nhiên âm thầm nói một câu.
Vừa nãy Cát Đại Tráng không hề đề cập đến phân công mình, lấy cớ tất nhiên là Vương Tường Lâm không ở trong thôn. Tuy lấy cớ giống Mã Tụ Bảo, nhưng Mã Tụ Bảo người ta cũng nói với mình rồi, đợi Đảng ủy triệu tập đến họp, sẽ tiến hành phân công công tác cho mình. Mà bên phía Cát Đại Tráng, một chút thể hiện đều không có, rõ ràng không hy vọng mình nhúng tay vào chuyện chính quyền xã.
Nhìn ngoài trời, Từ Quân Nhiên dứt khoát thu dọn chút đồ đạc của mình. Đứng dậy rời khỏi chính quyền xã.
Lúc chạng vạng tối, Từ Quân Nhiên về tới trụ sở Đảng ủy, thấy đèn văn phòng Đảng ủy vẫn sáng, cất bước tiến vào đại viện Đảng ủy.
- Ồ. Bí thư Từ ngài đến rồi.
Một người đi đến trước mặt, sau khi thấy là Từ Quân Nhiên, nhiệt tình chào hỏi.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua, phát hiện là Lô Đông Thăng chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy.
- Chủ nhiệm Lô. Bí thư Mã có ở đây không?
Từ Quân Nhiên mở miệng hỏi Lô Đông Thăng. Lô Đông Thăng là ái tướng tâm phúc của Mã Tụ Bảo, nếu Lô Đông Thăng xuất hiện ở đây, vậy nói rõ Mã Tụ Bảo khẳng định chưa tan làm.
Quả nhiên, Từ Quân Nhiên đoán không sai, sau khi nghe hắn hỏi, Lô Đông Thăng cười gật đầu một cái nói:
- Có, bí thư Mã đang nghiên cứu việc năm bảo đảm (ăn, mặc, y tế, nơi ở, chôn cất) tết âm lịch Đảng ủy đến thăm hỏi gia đình thương binh liệt sĩ, bí thư Từ nếu có việc, tôi dẫn ngài qua đó.
Từ Quân Nhiên gật đầu, trong lòng bỗng nhớ tới, bí thư Hồ chắc là Hồ Đại Hải phó bí thư Đảng ủy xã Trường Thanh kiêm ủy viên tuyên truyền.
Lô Đông Thăng đi trước dẫn đường, Từ Quân Nhiên đi sau anh ta, hai người rất nhanh đi đến trước cửa một gian phòng, Lô Đông Thăng gõ cửa, trực tiếp lớn tiếng nói:
- Bí thư Từ đến rồi.
Không biết người bên trong nói gì, Lô Đông Thăng mở cửa, Từ Quân Nhiên liền thấy hai người Mã Tụ Bảo cùng Hồ Đại Hải đang nói gì đó.
Thấy Từ Quân Nhiên, Mã Tụ Bảo đứng lên, cười nói:
- Đồng chí tiểu Từ, thế nào, không ngồi yên nổi à?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, hôm nay đi một vòng quanh thôn Tân Kiến.
Hắn cũng biết, hành tung của mình nhất định không thể gạt Mã Tụ Bảo, chi bằng không đợi người ta hỏi, mình chủ động nói ra.
Biểu hiện trên mặt Mã Tụ Bảo không có thay đổi, hỏi Từ Quân Nhiên một câu:
- Gặp được trưởng làng Vương rồi hả?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không có, lại gặp trưởng làng Cát, ông ấy nói trưởng làng Vương xuống dưới rồi.
Mã Tụ Bảo cười cười:
- Lão Vương chính là tính cách như vậy, quanh năm suốt tháng không chịu ngồi trong văn phòng mấy ngày, chỉ thích chạy trong thôn.
Lời ông ta nói rốt cuộc là tán dương hay châm chọc, Từ Quân Nhiên không suy nghĩ, cũng không có ý định suy nghĩ, ân oán giữa Mã Tụ Bảo cùng Vương Tường Lâm, một chút hứng thú hắn cũng không có, bản thân vừa đến nhận chức ở xã Trường Thanh, đấu giữa chính quyền và Đảng ủy cũng không phải là lựa chọn thích hợp.
- Đúng rồi, bí thư Từ cậu đến thật đúng lúc, tôi thật ra có việc muốn thương lượng với cậu.
Mã Tụ Bảo cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngẩn người:
- Bí thư mời ngài đưa chỉ thị.
Mã Tụ Bảo cười ha ha:
- Là như thế này, không phải sắp sang năm mới rồi sao, trong huyện phát một đống đồ, tôi thương lượng với mấy bí thư một chút, chuẩn bị phát chút đồ này, chính quyền xã bên kia, trưởng làng Vương không có mặt, tôi nói với cậu, dù sao cậu cũng kiêm phó trưởng làng.
Biểu tình Từ Quân Nhiên trở nên kỳ quái theo lời nói của Mã Tụ Bảo, cả buổi đều không lên tiếng.
Thấy Từ Quân Nhiên nãy giờ không nói gì, Hồ Đại Hải ở một bên vừa cười vừa nói:
- Giao nhiệm vụ cho cậu bí thư Từ. cậu trẻ tuổi, có nhiệt tình, công vệc của chính quyền xã bên kia, cậu phải gánh trách nhiệm thay Đảng ủy nhiều một chút rồi.
Hai người họ một xướng một họa, nếu Từ Quân Nhiên không đồng ý, giống như hắn không tuân theo sự phân công của tổ chức.
Từ Quân Nhiên bất động nhìn thoáng qua Mã Tụ Bảo cùng Hồ Đại Hải, gật đầu ngoài dự đoán của mọi người:
- Nếu bí thư đã tín nhiệm tôi như vậy, vậy thì tôi không từ chối. Ngày mai tôi chuyển hành lý đi, Đảng ủy bên này, nếu mở đại hội Đảng ủy. Phiền bí thư cho người thông bảo với tôi một chút, dù sao cũng không xa lắm.
Mã Tụ Bảo cười ha hả, vươn tay vỗ vỗ vai Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí tiểu Từ nói như vậy, cậu là phó bí thư Đảng ủy của chúng ta, lại là người bộ trưởng Chu giao cho tôi, sao tôi quên cậu được, Đảng ủy bên này cậu yên tâm, tất cả còn có tôi.
Nói thật, trong nháy mắt ông ta nói ra những lời này. Từ Quân Nhiên đều có kích động muốn cầm chén trà bên cạnh ném vào mặt ông ta.
Khách sáo vài câu, Từ Quân nhiên quay người rời đi, trong nháy mắt ra khỏi đại viện Đảng ủy, sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức trầm xuống, hai nắm tay chặt lại. Khóe miệng cười lạnh lùng.
Trong thời khắc ấy, trong văn phòng Đảng ủy, Hồ Đại Hải đứng sau lưng Mã Tụ Bảo, hai người nhìn bóng lưng Từ Quân Nhiên.
- Anh Bảo, chúng ta làm như vậy, có phải cẩn thận quá mức rồi không?
Hồ Đại Hải thận trọng nhìn sắc mặt Mã Tụ Bảo, không nhịn được mở miệng hỏi.
Mã Tụ Bảo bình tĩnh nhìn bóng Từ Quân nhiên dần dần đi xa. Nghe thấy câu hỏi của Hồ Đại Hải sau lưng, hơi mỉm cười:
- Sao, cậu cảm thấy họ Từ này, không đáng coi trọng?
Hồ Đại Hải nói:
- Tuy hắn là người của lão Chu. Nhưng chúng ta có chủ tịch huyện làm chỗ dựa, hà tất sợ hắn? Hơn nữa, anh phái hắn đến bên phía Vương Tường Lâm kia, nhỡ hắn cùng Vương Tường Lâm cấu kết với nhau. Chẳng phải là làm hỏng đại sự của chúng ta sao? Theo tôi thấy, không bằng giữ hắn lại, sau đó kéo vào…
Mã Tụ Bảo nhẹ lắc đầu, nói từng câu từng chữ:
- Đại Hải, cậu cảm thấy, người trẻ tuổi này dễ lừa gạt sao?
Hồ Đại Hải khẽ giật mình, nhìn Mã Tụ Hải có chút kỳ quái:
- Anh Bảo, không phải là tên sinh viên ngốc mới tốt nghiệp sao? Tôi dẫn hắn vào thành theo, tìm chút thú vui, lại cho hắn ít tiền, bảo đảm hắn ngoan ngoãn đi theo chúng ta!
Dừng một chút, ông ta nói tiếp:
- Việc của xưởng thép đều dừng lại mấy ngày rồi, các anh em đều bị anh chèn xuống rồi, không vớt được tiền sốt ruột.
- Hồ đồ!
Mã Tụ Bảo bỗng quay người, thái độ dữ dằn trầm giọng nói với Hồ Đại Hải:
- Bớt đem mấy trò xiếc dùng trên người này! Tôi nói cho cậu biết Hồ Đại Hải, sắp xếp của tôi cậu nếu dám gây rối, có tin tôi cắt chân của cậu không?
Thấy Mã Tụ Bảo nổi giận, Hồ Đại Hải lập tức câm như hến không dám lên tiếng, cúi đầu giống như đứa cháu trai chán nản.
Thấy bộ dạng này của anh ta, Mã Tụ Bảo cũng không tiếp tục nói thêm gì, thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Đại Hải, không phải đại ca không có gan, thật sự lai lịch của Từ Quân Nhiên này, tôi không nhìn thấu được.
Hồ Đại Hải sững sờ, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Mã Tụ Bảo, không khỏi thầm giật mình trong lòng. Anh ta đi theo Mã Tụ Bảo không phải mới một hai năm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy loại biểu cảm thận trọng cục điểm này trên mặt Mã Tụ Bảo, phải biết rằng Mã Tụ Bảo cho dù bị bắn cũng dám chửi con mẹ nó, luật trời không nói, thủ đoạn và lòng dạ đều khiến người khác run sợ, nhưng người như vậy vẫn cứ nói ông ta nhìn không thấu tên trẻ ranh Từ Quân Nhiên, chẳng nhẽ nói, Từ Quân Nhiên này thực sự có bản lĩnh lớn gì sao?
- Đại ca, vậy, vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Sau một hồi, Hồ Đại Hải chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu.
Mã Tụ Bảo chắp hai tay sau lưng, đứng trước phòng làm việc, nhìn cảnh đêm đen như mực bên ngoài, thỉnh thoảng có mấy ngôi sao lóe sáng, lúc sáng lúc tối, giống như xã Trường Thanh bây giờ, khiến cho người ta không rõ phương hướng thế cục .
- Họ Từ này…
Mã Tụ Bảo sau một hồi trầm mặc, mới chậm rãi nói:
- Tôi xem hồ sơ của hắn rồi, người này sau khi tốt nghiệ đại học ở Bắc Kinh, trở về tỉnh Giang nam, vốn là phó bí thư Đảng ủy công xã, ngay sau đó vào học trường Đảng Trung ương, còn là học viên ưu tú. Nói một câu không dễ nghe, lãnh đạo lớn người ta từng gặp qua, nhiều hơn so với một đời chúng ta. Thậm chí chủ tịch huyện cũng chưa được quen nhiều nhân vật lớn bằng hắn. Nhưng người như thế, cậu thấy hắn có chút vênh váo nào không?
Hồ Đại Hải há to miệng, dù thế nào anh ta cũng không thể nghĩ tới, Từ Quân Nhiên còn có kinh nghiệm như vậy.
- Gió thổi giông tố sắp đến rồi!
Trong miệng Mã Tụ Bảo, tự lẩm bẩm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo