Thời gian thấm thoát trôi qua, trải qua một năm, tết nguyên đán năm 1984 đúng hẹn tới.
Trải qua khóa học một năm ở trường đảng, cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng rời khỏi trường đảng, đến một thành phố nhỏ ở phía bắc để đảm nhiệm chức phó thư ký đảng ủy kiêm phó hương trưởng.
Nói như vậy, là do tháng 1 năm 1983, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc chính thức ban bố điều luật, xây dựng lại quê hương dân tộc, lấy chính phủ nhân dân làm đơn vị cơ sở chính quyền. Đồng thời, một cấp ở nông thôn thành lập hội ủy viên quần chúng nhân dân tự trị thôn dân, xóa bỏ đại đội sản xuất cũ, hội ủy viên thôn dân thành lập những đội nhỏ, đội nhỏ thôn dân xóa bỏ đội sản xuất cũ, chia ra quản lý thôn đó, phạm vi của tổ là các loại việc của xã hội. Từ đó, xã hội nhân dân còn là cơ cấu quản lý của một loại hợp tác theo hình thức chính trị xã hội chủ nghĩa của nhân dân lao động.
Mà từ lúc này trở đi nơi mà Từ Quân Nhiên đảm nhiệm tên là thôn Trường Thanh, trước đây gọi là công xã Trường Thanh, Từ Quân Nhiên là cán bộ trẻ tuổi nhất cấp khoa, thậm chí, hắn còn là cán bộ trẻ tuổi nhất của cả huyện Phú Lạc này.
Tay xách hành lý, Từ Quân Nhiên hít sâu một hơi, chậm dãi thở ra, nhìn bầu trời mênh mông sương mù, bất giác lắc đầu cười khổ, hắn là lần đầu tiên đến nơi lạnh rét như thế này, ở khu vực phía bắc, đây là một trong ba tỉnh lạnh nhất, từ xưa đến nay, nơi đây được gọi là vùng đất lạnh giá, chỉ có cây tùng là hợp với nơi này nhất.
Sở dĩ Từ Quân Nhiên phải tới đây, có liên quan với bài luận văn tốt nghiệp của hắn ở trường đảng, trong bài luận văn, Từ Quân Nhiên nhìn xa trông rộng đề xuất phải chú ý trong quá trình cải cách mở cửa của Trung Hoa trong mấy chục năm tới xuất hiện vấn đề khu vực phát triển không đồng đều, đồng thời, tùy vào sự phát triển không ngừng của khu vực duyên hải, nội địa Tây Bắc, các tỉnh phía Tây Nam cùng với các khu công nghiệp lâu năm ở phía Bắc, sẽ tùy thuộc vào sự phát triển sâu rộng của việc cải cách mở cửa. Bởi vì nguyên nhân về các mặt tài nguyên, giao thông . . . , dần dần xuất hiện hiện tượng lạc hậu.
Bài luận văn này, được một vị giáo sư trong trường xem trọng, trực tiếp phát biểu trong hội trường, dùng lời Tạ Vĩnh Cường nói với Từ Quân Nhiên, dẫn đến phản ứng rất lớn.
Phải biết rằng, Từ Quân Nhiên của lúc đó trở đi không còn là một tên tiểu tốt nữa, thời gian hắn học trong trường đảng, phát biểu không ít văn chương. hiểm nhiên trở thành một đại sư lý luận cải cách mở cửa, hơn nữa trong những năm 80, tư tưởng giải phóng của Trung Hoa đạt đến đỉnh cao, các loại tư tưởng trào lưu tùy theo sự phát triển của việc cải cách mở cửa, lan tràn vào Trung Hoa. Giống như Từ Quân Nhiên có 10 năm kinh nghiệm của kiếp trước làm cái nôi, cùng với tài viết văn khá của mình, rất dễ trổ hết tài năng của mình.
Quan trọng nhất là, các đại lão cấp cao, vẫn còn lờ mờ nhớ rõ, người thanh niên đã từng ở Giang Nam, dấy lên sóng gió.
Kết quả, một câu của lãnh đạo, Từ Quân Nhiên liền bị trường đảng trung ương ném đến vùng quê nghèo nàn phía bắc này, phải biết rằng, Tôn Chấn An vốn dĩ có thể gặp Từ Quân Nhiên mấy lần, cũng đã được xem là người có quan hệ không tồi, nhưng vẫn còn muốn để Từ Quân Nhiên quay về tỉnh Giang Nam làm thư ký cho ông.
Ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhịn không được lắc đầu cười khổ, nơi này không khác gì mấy so với huyện Võ Đức. Thứ duy nhất phát triển hơn huyện Võ Đức chẳng qua là gần đó có mấy khu doanh nghiệp quốc doanh loại hình lớn, cách thành phố lớn thứ hai là thành phố Song Tề của tỉnh Tùng Hợp không quá một tiếng đồng hồ, để chỗ này trở thành một khu công nghiệp phát triển, hơn nữa mọi người đều biết, thành phố Song Tề có thể xem là một thành phố công nghiệp trọng điểm của phía Bắc. Đương nhiên, đây chỉ là lời nói hiện tại mà thôi.
Đi ra nhà ga, Từ Quân Nhiên thuận hướng đi nhìn thẳng, dắt theo một ông lão qua đường, Từ Quân Nhiên hỏi thăm kĩ càng đường đến chính quyền huyện, lúc này mới nhàn nhã cất bước đến chính quyền huyện ủy huyện Phú Lạc.
Nơi mà Từ Quân Nhiên muốn đến, là tổ bộ huyện ủy Phú Lạc, hắn là cán bộ được trường đảng trung ương phân công đến đây, lại là phó bí thư huyện ủy kiêm phó chủ tịch thôn, tất nhiên phải đến tổ bộ báo cáo. Nếu như là những cán bộ đời sau phải trải qua sự kiểm tra của nhân viên công vụ để phân phối, thì phải tới cục nhân sự báo cáo.
Văn phòng làm việc của tổ bộ huyện ủy nằm ở lầu ba, khác với huyện Võ Đức là, văn phòng huyện ủy và chính quyền huyện Phú Lạc cùng một tòa. Từ Quân Nhiên đi đến cổng lớn chính quyền huyện, nhìn lướt qua kiến trúc màu xám có phẩn cổ xưa, lại nhìn lá cờ bay phấp phới ở đại viện, khóe miệng lộ ra nụ cười.
- Sau này, đây chính là nơi mình sẽ phấn đấu.
Âm thầm tự nhủ một câu cố lên, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu bước vào.
Đại viện huyện ủy không phải là nơi bình thường, thông thường, cổng là nơi có bảo vệ canh giữ, khoảng 3 đến 4 người phụ trách công tác bảo vệ canh giữ ở đó, huyện Phú Lạc cũng như vậy, ánh mắt Từ Quân Nhiên rõ ràng nhìn thấy bốn người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lam đang ngồi trong phòng, dường như có người nhìn lướt qua mình, cũng chỉ đánh giá thôi không ra mặt ngăn cản gì. Hơn nữa Từ Quân Nhiên ăn mặc như vậy, là trang phục do Lâm Vũ Tình đặc biệt nhờ người từ Lĩnh Nam mang đến, nói là đồ hàng hiệu khi còn ở Hương Giang nhờ Trang Minh Nguyệt mua. Những thanh niên có thể mặc được loại quần áo này ở những năm 80, ở Thủ Đô có lẽ không ít, nhưng ở vùng đất nhỏ như Phú Lạc, lại là hiếm thấy.
Lên lầu ba, Từ Quân Nhiên đừng trước bậc thang chần chừ một chút, đánh giá một hồi mới tìm thấy một văn phòng đang mở cửa, gõ cửa một cái rồi đi vào.
Văn phòng rất sạch sẽ, có thể thấy dọn dẹp rất nhiều lần, bên trong có mấy chiếc bàn, có mấy người ngồi cúi đầu ở văn phòng. Tất nhiên, nói là văn phòng, có người thì đang đọc báo, có người thì lại đang viết gì đó, còn có mấy người vừa nhìn là biết đến để làm việc rồi, một đám thanh niên ngồi quây quanh chiếc bàn không biết là đang nói gì.
Từ Quân Nhiên thấy có một người đàn bà khoảng 30 tuổi đang cúi đầu xem báo, liền đi đến trước cái bàn đó, khách khí nói:
- Đồng chí, cho hỏi một chút, đây có phải là tổ bộ huyện ủy không?
Điều ngoài dự đoán là, người phụ nữ đó, hoàn toàn không ngẩng đầu, dường như không nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên.
Cau mày, Từ Quân Nhiên hỏi lại lần nữa, chỉ là lần lần thanh âm có vẻ cao lên một chút:
- Vị đồng chí này, cho hỏi huyện ủy có phải là chỗ này hay không?
Người nọ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên, dường như đang trách tội anh làm phiền “nhã hứng” đọc báo của mình, đánh giá Từ Quân Nhiên một chút, lúc này mới lên tiếng nói:
- Gào cái gì? Anh không thấy tôi đang bận lĩnh ngộ chỉ thị của trung ương hay sao?
Từ Quân Nhiên ngậm miệng, trong lòng thầm nói cô có thể lĩnh ngộ tinh thần gì từ một tờ báo chứ? Rõ ràng đang lơ là nhiệm vụ, tiêu cực lười biếng. Nhưng hắn cũng biết, chuyện này hắn không thể nói đạo lý rõ ràng với người khác được, cán bộ cơ quan này, chính là một lũ láu cá, tất cả đều thích chụp mũ đè người.
Bình tĩnh nhìn đối phương, Từ Quân Nhiên mở miệng nói:
- Tôi là người vừa mới được điều đến, tìm bộ trưởng Chu của huyện ủy để báo cáo.
Trước đây hắn đã đến qua thành ủy tổ bộ, bên đó sau khi bảo anh đến huyện Phú Lạc, tìm bộ trưởng huyện ủy Chu để báo cáo.
Người phụ nữ đó nghe thấy tên của bộ trưởng, hơi sững sờ, nhìn Từ Quân Nhiên một cái, sau khi phát hiện cách ăn mặc của anh, thái độ thay đổi, rồi nói:
- Bộ trưởng Chu không ở văn phòng này, cậu đi qua văn phòng thứ ba phía bên trái xem thử.
Từ Quân Nhiên gật đầu, tuy thái độ đối phương rất lãnh đạm, nhưng không có làm khó mình, lộ ra nụ cười, Từ Quân Nhiên nói:
- Cám ơn chị.
Quay người ra khỏi văn phòng, Từ Quân Nhiên đi đến nơi người đó nói, đi đến trước cửa phòng thứ ba phía bên trái, sau khi gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói mời vào.
Cất bước đi vào, một người đàn ông trung niên tầm 40 đang ngồi viết gì đó, sau khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên, ngẩn người rồi hỏi:
- Tiểu đồng chí, cậu tìm ai?
Từ Quân Nhiên bước lên trước vài bước, cung kính nói:
- Chào ông, tôi tên Từ Quân Nhiên, là tổ bộ thành ủy bảo tôi đến đây, tìm bộ trưởng Chu Trạch Thành báo cáo.
Người đó nghe xong lời của Từ Quân Nhiên, trước tiên có chút sửng sờ, chốc lát liền đứng dậy, cười nói:
- Thì ra là đồng chí Từ Quân Nhiên, chào cậu, chào cậu, tôi là Chu Trạch Thành.
Ban đầu khi Từ Quân Nhiên bước vào, thái độ ông ta rất nghiêm túc, ngay cả ánh mắt đánh giá người khác đều tràn đầy cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng bây giờ lại thay đổi đột ngột, người đàn ông vốn dĩ ngồi trên sô pha nói chuyện với hắn lập tức đứng dậy.
Đối với thái độ thay đổi của người này, Từ Quân Nhiên không hề để ý, đại đa số cán bộ tổ bộ đều là như vậy, thường ngày đứng trước mặt những cán bộ cơ quan khác, đều có chút cảm giác ưu việt, không phải nói bọn họ đối với người khác không tốt, chỉ là bởi vì bộ nhân sự, cho dù là cán bộ ở cấp bậc nào, cho dù chỉ là khoa viên thông thường, đến bên dưới, thông thường đơn vị lãnh đạo cơ quan đều rất cẩn thận tiếp đãi người khác, hơn nữa ai cũng biết, tổ bộ kiểm tra đánh giá, nắm giữ họ trong lòng bàn tay.
Chu Trạch Thành vừa đứng dậy đi qua bàn làm việc của mình, vừa đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên bắt tay hắn, cười nói:
- Đồng chí Tiểu Từ đến đây khi nào?
Từ Quân Nhiên nhìn Chu Trạch Thành, cung kính khách khí nói:
- Hôm nay mới tới.
Nói xong, từ trong túi của hắn lấy ra một tập hồ sơ, đưa cho Chu Trạch Thành:
- Bộ trưởng, đây là hồ sơ với thư giới thiệu, ngài xem thử.
Chu Trạch Thành giơ tay ra cầm lấy hồ sơ và thư giới thiệu của Từ Quân Nhiên, nói với người đàn ông đứng kế bên:
- Lão Trần, ông xem, hôm nay tôi có khách, bữa khác chúng ta nói tiếp nha?
Người đàn ông họ Trần nhìn Chu Trạch Thành rõ ràng khác hẳn ngày thường, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng mặt lại không biến sắc gật đầu:
- Vậy được rồi, tôi về trước, bữa khác chúng ta nói tiếp.
Khi đứng dậy rời khỏi, ông ta liếc mắt nhìn Từ Quân Nhiên một hồi, dường như đang nhớ rõ khuôn mặt người thanh niên này trong đầu, mới rời khỏi văn phòng Chu Trạch Thành.
Chu Trạch Thành tiễn người đó ra đến cửa, mới đóng cửa quay người lại đến trước mặt Từ Quân Nhiên, cười nói:
- Đồng chí Tiểu Từ, tôi đã nghe nói đại danh của cậu từ lâu rồi. Thiên tài của trường đảng trung ương, nhân tài của trường đại học Kinh Hoa, đến đây nào, uống nước đi.
Ông ta nhiệt tình như vậy, Từ Quân Nhiên lại có chút bất ngờ, sau khi cám ơn, ngồi xuống đối diện Chu Trạch Thành.
Giơ tay cầm hồ sơ và giấy giới thiệu của Từ Quân Nhiên xem một lượt, khóe miệng Chu Trạch Thành khẽ nhăn một chút, lúc này mới cười nói:
- Đồng chí Tiểu Từ, lần này cậu đến thôn Trường Thanh nhận chức, tổ đã quyết định, tôi đích thân đưa cậu qua đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo