Trở lại nhà Tào Tuấn Minh, Tào Tuấn Minh đi nghỉ trước, Từ Quân Nhiên lại quay về nhà khách nơi mình ở, Lâm Vũ Tình đã chờ hắn ở đó.

- Quân Nhiên, việc này, có thể làm thành sao?

Lâm Vũ Tình ngồi bên người Từ Quân Nhiên, thấp giọng hỏi. Cô không cùng Tào Tuấn Minh và Từ Quân Nhiên đi gặp Đinh Kiến Thiết, tất nhiên không biết tất cả mọi việc xảy ra hôm nay.

Lúc này hai người ngồi sóng vai nhau trên salon ăn đồ ăn, Lâm Vũ Tình khéo hiểu lòng người, biết rõ Từ Quân Nhiên trong trường hợp tiệc tùng không thích ăn, tự mình mua một chút đồ ăn quay về, đợi Từ Quân Nhiên sau khi đến cùng ăn.

Từ Quân Nhiên mỉm cười, ôm eo Lâm Vũ Tình, vừa cười vừa nói:

- Chị Vũ Tình, chị không tin bản lĩnh của tôi sao?

Không biết vì sao, mỗi lần trước mặt Lâm Vũ Tình, Từ Quân Nhiên đặc biệt thả lỏng, dáng vẻ kiêu ngạo, mặt nạ mang trên mặt bình thường đều biến mất, thậm chí Lâm Vũ Tình cảm thấy, mỗi lần lúc mình ở cùng Từ Quân Nhiên, hình như đổi thành một người khác vậy.

Lần này cũng giống như vậy, lúc Từ Quân Nhiên ôm mình, Lâm Vũ Tình cảm thấy trái tim mình đạp nhanh hơn, quay đầu đi chỗ khác, thấp giọng nói:

- Tôi tất nhiên tin tưởng cậu, nhưng, dù sao cũng là đài truyền hình Trung Ương.

Dưới cái nhìn của cô, Từ Quân Nhiên muốn đàm phán với đài truyền hình, căn bản không thể nào.

Từ Quân Nhiên cười hắc hắc:

- Người chị tốt, chị không cần lo lắng, ẩn sĩ ắt có diệu kế!

Nói xong, hắn bỗng vừa cười vừa nói:

- Lâu rồi không gặp, tôi nhớ chị!

Một tay ôm lấy Lâm Vũ Tình, Từ Quân Nhiên hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.

Trước đây vì có người bên cạnh, hai người không có cơ hội thân mật, lúc này, Từ Quân nhiên không cần kìm nén chính mình nữa.

Lâm Vũ Tình bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị Từ Quân Nhiên ôm ngang. Trong lúc hoảng loạng, người ta đã hôn lên môi mình, hai người đã mấy tháng chưa thân mật, trong đầu cô lúc này trống rỗng, chỉ có thể bị động dùng hai tay ôm lấy cổ Từ Quân Nhiên, để hắn từ từ đặt mình lên giường, cái lưỡi đáng ghét giống như xuyên sơn giáp khoan động, tách môi cô ra, thoáng một cái đã tiến vào trong miệng mình.

- Ừm!

Lâm Vũ Tình dùng mũi phát ra một tiếng yêu kiều, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy giống như trên thảo nguyên mùa xuân trăm hoa đua nở, bầu trời trong xanh, mình giống như một con bướm vui vẻ, bay lượn tự do trong bụi hoa. Thoải mái vô hạn.

Tiểu biệt thắng tân hôn. Cho dù là Từ Quân Nhiên hay là Lâm Vũ Tình, đều đã nếm được mùi vị tận xương tủy, chia cách hai nơi khiến họ càng thêm nhớ nhung lẫn nhau, mà bây giờ, đầu lưỡi hai người triền miên, mút lấy nhau. Không bao giờ nguyện tách ra.

Đàn ông cùng phụ nữ, vĩnh viễn có câu chuyện nói không xong!

Từ Quân Nhiên vừa hôn Lâm Vũ Tình, từ từ đặt cô lên giường, một cái tay còn lại mò xuống cái mông nở nang vểnh lên của Lâm Vũ Tình. Nhẹ nhàng nắn bóp…

- Đừng…đang là ban ngày…

Lâm Vũ Tình nỗ lực giãy dụa, tuy không thể không thừa nhận, vuốt ve của Từ Quân Nhiên làm cho cô rất hưởng thụ, thậm chí còn có một loại cảm giác khoáii hoạt muốn rên rỉ. Nhưng cuối cùng lý trí cho cô biết, bây giờ còn là ban ngày. Đối với Lâm Vũ Tình vẫn còn rất bảo thủ ở một số phương diện mà nói, ban ngày phóng túng, thật sự có chút khó tiếp nhận.

Nhưng rất đáng tiếc, Từ Quân Nhiên không định như thế, lúc này tiếng nói của Lâm Vũ Tình đối với Từ Quân Nhiên, thật giống như kèn lệnh tấn công, cúi đầu tiếp tục hôn cổ Lâm Vũ Tình, một cái tay khác của Từ Quân Nhiên triển khai hành động của mình.

Lâm Vũ Tình hoảng sợ phát hiện, ngăn cản của mình quả nhiên không có chút hiệu quả, cái tay còn lại của người đàn ông, đã thuận theo cơ thể mình từ dưới lên đến ngực mình, bao phủ lên cấm địa chưa từng có ai chạm qua, thậm chí, Từ Quân Nhiên còn nhẹ nhàng dùng tay bắt đầu vân vê quả nho trên đó

- Ah…

Lâm Vũ Tình kêu một tiếng yêu kiều, cơ thể bỗng có loại khoái cảm khó nói lên lời, đây là bí mật nhỏ của cô và Từ Quân Nhiên, vì cơ thể Lâm Vũ Tình đặc biệt mẫn cảm, nơi đó, hoàn toàn là điểm mẫn cảm nhất của cô.

Không ngờ đến tên oan gia này chợt bắt đầu chọc ghẹo mình như thế, trong lòng Lâm Vũ Tình vừa thẹn vừa vội, vội đè chặt cái tay đang muốn tiếp tục làm mấy chuyện xấu kia của Từ Quân Nhiên lại, không để hắn tiếp tục quẩy rối mình, nhưng lại không ngờ, bởi như vậy, hai tay Từ Quân nhiên tạm thời tuy không có cách hoạt động, nhưng bộ ngực của Lâm Vũ Tình bị kích thích, cô không khỏi có chút run rẩy khắp người, theo cái tay bại hoại kia vân vê, phát ra một hồi thanh âm cực kỳ mê người.

Mỹ nhân như ngọc, bên tai nhẹ giọng nỉ non, trừ phi là người có ý chí sắt đá, nếu không bất luận là kẻ nào cũng đều không có cách nhịn được. Từ Quân nhiên cũng không phải thánh nhân ôm mỹ nhân trong lòng mà không có ý nghĩa gì như Khổng Phu Tử, Liễu Hạ Huệ, tất nhiên không có loại tự chủ như vậy, ẩm thực nam nữ mà thôi, tình cảnh này Từ Quân Nhiên sớm đã khó khăn, chỉ thấy Từ Quân Nhiên vọt một tay ra vén quần áo của Lâm Vũ Tình lên, cúi đầu hôn lên cổ cô, chuẩn bị nhân lúc cô ý loạn tình mê, đột kích vào, hưởng thụ một chút khoát hoạt “Cửa bồng nay mới mở ra vì người”.

Ngay lúc đó, Lâm Vũ Tình không biết lấy đâu ra khí lực, trong nháy mắt ánh mắt trong sáng, ra sức tránh thoát khống chế của Từ Quân Nhiên, thở gấp liên tục, khẩn cầu nói:

- Đừng…đừng như vậy…anh…đây là ban ngày…nhỡ có người vào…buổi tối…buổi tối được không?

Nếu như không phải câu cuối cùng của cô, chỉ sợ Từ Quân Nhiên cũng sớm không kiềm chế được, dù sao đàn ông bị hô ngừng lúc này, tâm tình có thể tốt mới lạ.

Nhưng theo câu cuối cùng của lâm Vũ Tình, khuôn mặt của Từ Quân nhiên cũng lộ ra vẻ tươi cười, dừng động tác của mình lại, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Vũ Tình, cười hì hì nói:

- Chị Vũ Tình, buổi tối, buổi tối làm cái gì á?

Lúc này khuôn mặt Lâm Vũ Tình đỏ hồng, tràn đầy mị lực của người phụ nữ thành thục rung động lòng người, nghe vậy trừng mắt liếc Từ Quân Nhiên, gắt giọng:

- Buổi tối, buổi tối đánh tên bại hoại cậu!

Từ Quân Nhiên cười hắc hắc, ôm Lâm Vũ Tình nói:

- Dù sao cũng là người của chị, chị phải có trách nhiệm!

Lâm Vũ Tình trừng mắt liếc hắn một cái, bó tay với giọng điệu đùa giỡn của hắn, đều nói văn nhân thi sĩ, sao người này bình thường nhìn bề ngoài ổn trọng như thế, đến lúc bên mình, liền biến thành nói năng tùy tiện như thế chứ?

Hai người dính lấy nhau, vành tai chạm tóc mai, thời gian trôi qua nhanh chóng, tới gần bốn năm giờ chiều, đồ ăn cũng không động đến.

Lâm Vũ Tình giúp Từ Quân Nhiên sửa sang lại mấy bài báo cáo hắn viết gần đây, Từ Quân Nhiên bỗng mở miệng nói:

- Chị Vũ Tình, chị có nghĩ tới, lúc nào chúng ta kết hôn không?

Một câu nói, khiến cho động tác của Lâm Vũ Tình lập tức cứng lại, sau nửa ngày vẫn không lên tiếng, chỉ là yên lặng đưa lưng về phía Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên nhướng mày:

- Sao vậy?

Chuyện này hắn suy nghĩ rất lâu, kết hôn đối với hắn là một chuyện quan trọng, dù nói không có quy định cứng nhắc, nhưng gia đình của cán bộ lãnh đạo chắc chắn là một trong những yếu tố quan trọng để tổ chức đề bạt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Từ Quân Nhiên vẫn cảm thấy Lâm Vũ Tình phù hợp với mình nhất, dù sao trọng sinh đến bây giờ, cô ấy cũng là người phụ nữ đầu tiên của mình, cũng là người mình thích nhất.

Nghe được câu hỏi của Từ Quân Nhiên, Lâm Vũ Tình từ từ xoay người, khuôn mặt xinh đẹp rơi nước mắt, nhìn Từ Quân Nhiên lắc đầu:

- Quân Nhiên, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không gả cho cậu!

Từ Quân Nhiên mỉm cười, ôm cô trong ngực, nói khẽ:

- chị là của tôi, kiếp này, cùng kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều là vợ của tôi!

Hắn biết, sở dĩ Lâm Vũ Tình nói như vậy, là vì trong lòng cô có tự ti, cảm giác mình không xứng với Từ Quân Nhiên người là sinh viên đại học, nhưng Từ Quân Nhiên thấy, việc này căn bản không phải là vấn đề, cái khái niệm môn đăng hộ đối, trong lòng Từ Quân Nhiên, hoàn toàn không có ý nghĩa.

- Cậu đáng ghét, tôi mới không thèm để cậu ức hiếp kiếp sau đấy.

Nghe lời tỏ tình của Từ Quân Nhiên, trong lòng Lâm Vũ Tình rất ngọt ngào, trong đôi mắt phủ sương, ngập một mảnh nước, khuôn mặt ửng đỏ, xẩu hổ. Đối với phụ nữ mà nói, có một người đàn ông ưu tú như vậy nguyện bên mình cả đời, là chuyện hạnh phúc dường nào. Nhưng Lâm Vũ Tình cũng biết, cho dù mình như thế nào, không thể ảnh hưởng đến Từ Quân Nhiên.

Tuy Từ Quân Nhiên không chỉ một lần thể hiện muốn kết hôn với mình, nhưng Lâm Vũ Tình biết, mình không xứng với hắn.

Một quả phụ từng có chồng chết, cho dù nói thế nào, đều không thích hợp.

Nhìn Từ Quân nhiên, Lâm Vũ Tình ôn nhu nói:

- Quân Nhiên, tôi biết trong lòng cậu có tôi, nhưng cậu phải hiểu, tôi là người từng có đính hôn, nếu chúng ta ở bên nhau, không nói người khác, người già trong công xã sẽ phản đối, huống chi, cậu có tiền đồ tốt như vậy, tôi không thể ảnh hưởng đến cậu.

Dừng lại, lộ ra một nụ cười vui vẻ với Từ Quân Nhiên, Lâm Vũ Tình nói lời tự đáy lòng:

- Chỉ cần trong lòng cậu có tôi, tôi cũng thỏa mãn rồi. Sau này em làn ăn ở bên ngoài, kiếm nhiều tiền lời một chút. Tôi nghe anh hai Tào nói, làm quan giống cậu, sớm muộn gì cũng cần một doanh nghiệp lớn đầu tư, đến lúc đó tôi sẽ đầu tư cho cậu.

Từ Quân Nhiên trầm mặc không nói, lúc trước hắn nghe Lâm Vũ Tình nói qua cách nghĩ này, nhưng không ngờ, cô ấy lại thật sự quyết định như vậy.

Dựa đầu vào vai của Từ Quân Nhiên, Lâm Vũ Tình sau kín nói:

- Thực ra…tôi đã sớm nghĩ rồi…tôi, tôi đã lâu muốn nói với cậu, cậu đối với tôi thế nào cũng được, tôi, đời này chỉ làm người phụ nữ của cậu…Cậu muốn làm bạn với tôi…thì sẽ làm bạn bè, muốn tôi làm…làm tình nhân của cậu…tôi, tôi tất nhiên sẽ vui hơn…nhưng từ trước đến nay tôi không có suy nghĩ kết hôn với cậu, vì thế…cậu không cần có gánh nặng…

- Cậu yên tâm, tôi sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho cậu, dù trời có sập, tôi cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu.

Cuối cùng Lâm Vũ Tình đảm bảo như tuyên thệ với Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên thở dài một cái, giơ tay ôm Lâm Vũ Tình, hai người ai nấy đều không nói gì.

0.12617 sec| 2430.047 kb