“Ai là người của ai?” là một câu nói mà rất nhiêu người thường dùng, trong cơ quan, xí nghiệp, trong chốn quan trường, rất nhiều người đều dùng câu nói này. Một người khi đã thành người của một ai đó, thì hắn sẽ không có nhân cách độc lập, không có ý thức tự chủ nữa. Cổ nhân có câu: “Vua muốn thần chết, thần không thể không chết”, một người khi đã thành người của người khác, hắn nhất định nơm nớp lo sợ, luôn tận tâm cống hiến có người này, bởi hắn muốn có được cơm áo, danh dự, quyền lực từ chủ nhân của mình.
Cái vòng tròn này, trên tiêu chuẩn khoa học mà nói, tiêu chuẩn định nghĩa là: mặt phẳng bên ngoài vòng tròn không gian; hình vòng tròn; đồ vật hình tròn. Nghĩ rộng ra đến trong cuộc sống xã hội là chỉ phạm vi tập thể hoặc là phạm vi hoạt động. Định nghĩa này rất ngắn gọn nhưng lại rất chính xác, là cái mà người dân bình thường vẫn hiểu. Trong cuộc sống sinh hoạt của chúng ta hiện ngày, lấy chính mình làm tâm điểm, dùng bất đồng làm bán kính, có thể mở rộng vòng tròn này: vòng tròn với những người thân thích máu mủ, vòng tròn với bạn bè xã giao, vòng tròn với những đồng nghiệp làm chung, ngoài ra còn có vòng tròn với bạn học, với người cùng quê, ngành giải trí …, không có trường hợp ngoại lệ
Tuy bây giờ giữa Hạ Thu Thực và Từ Quân Nhiên có một cái vòng nhưng quyền chủ đạo rõ ràng vẫn trong tay của Hạ Thu Thực.
Từ Quân Nhiên có thể đi đến vị trí ngày hôm nay, Trần Sở Lâm cũng không phải là một tên ngốc, thậm chí còn bị người khác khống chế, nhường lại phạm vi thế lực thành phố Toàn Châu thuộc về mình, nếu thật như vậy thì Chu Dật Quần và Trương Kính Mẫn cũng sẽ không nảy sinh chuyện tranh đấu ở Toàn Châu.
Trong lịch sử của trung Hoa, giới quan trường chính trị vẫn luôn có hệ thống đặc quyền vượt qua người dân, cũng bởi vì cuộc sống của họ giờ xa quần chúng, tràn đầy mau sắc tươi đẹp, thay đổi thời đại, vinh nhục chìm nổi, chính trị là một hệ sinh thái rất phức tạp, được mất thành bại rất khó kết lại một cách đơn giản được. sự nghiệp của các nhân vật trong giới chính trị cũng rất khó có thể dùng các tiêu chuẩn bình thường để cân nhắc
Cái vòng mới được nhắc đến là khái niệm về phạm vi cuộc sống của một người, nhưng trong hệ thống chính trị lại là một cán bộ có khả năng sống yên phận. trong giới chính trị cũng có những từ ngữ khác để diễn tả cái vòng tròn đó như tông phái, bang phái, bè phái, phe phái, vay cánh, thế lực, tập đoàn … Nói tóm lại, một cán bộ nếu đã bước chân vào trong hệ thống này, hoặc là chủ động gia nhập một vòng tròn nào đó, hoặc là sẽ bị cuốn vào phe phái nào đó một cách vô thức, hoặc chỉ đơn thuần bị coi là người của ai đó, ít nhiều gì cũng sẽ bị phân loại, dán nhãn. Mỗi một vòng là một thế lực chính trị, nếu muốn hoàn toàn không dính dáng gì đến thì kết quả rất có thể bị biến thành: trên không có ai chiếu cố, dưới không có ai theo, một mình đơn độc, không thể thành công được, cũng không thể thực hiện tham vọng của mình. “Trong triều có người là quan tốt”, được người ta coi trọng đề cử thì anh nên đứng trong đội ngũ của người ta, nếu như đong đưa trái phải thì chẳng những bị cái vòng này khinh thường vứt bỏ mà còn sẽ bị những đoàn thế khác khinh thường, về sau cũng khó mà đi tiếp.
Cho nên đối với vòng tròn nghiên cứu và kinh doanh, có thể nói là kiến thức là một trong những điều cơ bản nhất mà các cán bộ chính trị cần có. Một nhân vật nhỏ muốn chọn một cái vòng tốt để đầu quân, muốn từ từ tăng địa vị của mình lên, nhân vật lớn thì muốn xây dựng cái vòng của mình thật tốt, tạo nên thế lực của mình, các nhân vật ở cấp cao nhất thì muốn cân đối các vòng tròn của mình để chúng cùng tồn tại, cùng cạnh tranh, nhưng không thể nào dung thứ cho một thế lực quá lớn uy hiếp đến địa vị của mình.
- Quân nhiên, cậu thấy Hạ Thu Thực và Trần Sở Lâm rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì?
Tào Tuấn Minh nhìn Từ Quân Nhiên, thấp giọng hỏi.
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Đại ca, chuyện lần này, tôi thấy chúng ta không cần quan tâm nữa?
Hắn suy ngẫm một chút liền hiểu được ý định của Chu Đức Lượng, không có gì khác đó chính là trong tay ông ta đang nắm giữ chứng cứ vụ việc đổ oan cho Lãnh Nhạc lần trước. Hơn nữa người phụ trách cục cơ quan quản lý hành chính đã chết kia rõ ràng là có quan hệ mất thiết với Hạ Thu Thực, thêm vào đó Trần Sở Lâm và mấy người nhà Nhâm Cửu Linh bị nghi ngờ cấu kết với tập đoàn buôn lậu, nói thẳng ra là không cần biết bọn họ lộng hành như thế nào, cấu kết với nhau ra sao, đến lúc đó chỉ cần xuất một chiêu chí mạng, Chu Đức Lượng liền có thể lật ngược tình thế.
Cho nên nếu như không ngoài dự đoán thì đến 8-9 phần là ở tỉnh Giang Nam hay thậm chí là một nơi nào đó ở thủ đô, đang tiến hành một ván cờ liên quan đến cục diện tương lai mấy năm tới của tỉnh Giang Nam.
Về chuyện ở thành phố Toàn Châu hay là huyện Võ Đức thì cũng chỉ là cổng thành bị cháy, vạ đến cá dưới ao mà thôi.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Từ Quân Nhiên lại không thể không tin, hiện tại hắn cũng chỉ là một con cờ trong bàn cờ của các ông lớn kia mà thôi.
- Chuyện này, tôi thấy không có đơn giản như vậy!
Tào Tuấn Vỹ đột nhiên lên tiếng.
Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh đều rất ngạc nhiên, lại không ngờ là y ngồi nghe cả buổi, vẫn không có nghĩ ra cách.
- Anh Vĩ, ý của anh là?
Từ Quân Nhiên nhìn Tào Tuấn Vỹ không hiểu hỏi.
Tào Tuấn Vỹ lắc đầu, vẻ mặt trầm ngâm nói:
- Em thấy họ Chu đó xem chừng cũng không có hảo tâm gì?
Câu nói này của y, khiến cho Từ Quân Nhiên ngây người, lông mày nhíu chặt, thật lâu không nói gì.
Câu nói của Tào Tuấn Vĩ đã nhắc nhở Từ Quân Nhiên, hiện tại Chu Đức Lượng án binh bất động là muốn dụ rắn ra khỏi hang, để đối phó với bọn người Hạ Thu Thực và Trần Sở Lâm. Tuy y làm như vậy phải trả một cái giá lớn, nhưng y lại hi sinh hắn, hi sinh lợi ích của công xã trấn Lý gia cùng thậm chí cả sự phát triển của huyện Võ Đức. không cần phải hỏi, Từ Quân Nhiên có thể chắc chắn rằng Chu Đức Lượng nhất định sẽ điều hắn đi khỏi huyện Võ Đức, sắp xếp cho hắn một cương vị tốt, dù sao, như vậy sẽ không đắc tội với Tôn gia, cũng sẽ không đắc tội với Tào gia, nhưng những người dân ở huyện Võ Đức sẽ phải làm sao?
Từ Quân Nhiên không dám nghĩ tiếp, một khi những hạng mục mà hắn đang làm bị giao cho Trương Cát Tường thì sẽ biến thành như thế nào. Với cách làm việc của Hoàng Tử Tề, thì không cần nói, mấy người Phùng Hồng Trình, những cán bộ lúc trước làm việc cùng hắn nhất định sẽ bị cho về vườn, Đảng ủy công xã và xí nghiệp nhất định sẽ được thay bằng người của y, thậm chí nói không chừng, nhà máy rượu sẽ lại dẫm vào vết xe đổ năm đó khi vẫn còn thuộc quản lý của huyện. Lợi nhuận của công ty xây dựng cũng rất nhiều, nhiều người trong huyện đã sớm đỏ mắt, lúc này, chỉ e là cũng sẽ bị bọn chúng từng bước xơi tái, dù sao dưới sự quản thúc của chỉ thị hành chính, e là đội kiến trúc sẽ không nghe theo hắn nữa. Nói không chừng, Từ Quân Nhiên đoán, nhất định Hoàng Tử Tề sẽ không để cho đội kiến trúc hợp tác với mấy người Tào tuấn Vĩ nữa, mà sẽ hợp tác với công ty xây dựng của Hoàng gia.
Đừng quên là hiện giờ, ngành xây dựng đang ở thời kỳ phát triển mạnh mẽ, Tào Tuấn Vĩ ở Bằng Phi làm giàu nhờ xây dựng, chuyện này không còn mới mẻ gì ở thủ đô nữa. Nói cách khác nếu như Hoàng gia hoặc là gia tộc khác tùy tiện cử ra một người, thành lập một công ty xây dựng thì chỉ cần có đủ công nhân, cùng với quan hệ của họ thì cũng có thể làm được.
Chuyện này Từ Quân Nhiên mới đầu cũng không nghĩ tới, nhưng từ một câu nói của Tào Tuấn Vỹ, hắn đột nhiên nghĩ tới điểm này, cách làm của Chu Đức Lượng đối với hắn mà nói không phải là tin tức tốt gì.
Trước mắt, đang có một nguy cơ lớn đang ở trước mặt, Hoàng Tử Tề cùng với Trương Cát Tường đến Thủ đô, rõ ràng là hắn sắp gặp chuyện phiền phức rồi.
- Anh, chuyện này, anh có thể ra mặt nói chuyện với Hoàng Tử Tề được không?
Một lúc sau,Tào Tuấn Vỹ mới lên tiếng, trong mắt y có thể coi Hoàng Tử Tề hiện dù đã là cán bộ cấp phó của Sở, nhưng trước mặt anh trai mình, cũng chưa bằng một cộng lông, phải biết rằng, Hoàng Tử Tề có được địa vị ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào thế lực của Hoàng gia, nhưng Tào Tuấn Minh lại không giống y, tuy Tào lão gia rất coi trọng con lớn nhưng tuyệt đối không hề giúp đỡ Tào Tuấn Minh bất cứ chuyện gì, trong lúc còn tại vị, Tào Tuấn Minh có thể đạt được vị trí phó Bí thư huyện ủy ngày hôm nay, là do thủ trưởng tối cao chỉ đích danh.
Đừng nhìn Tào Tuấn Minh là phó phòng, Hoàng Tử Tề là phó Sở, hai người cũng chỉ hơn kém nhau 2, 3 tuổi, nhưng nếu thật sự so sánh thì Tào Tuấn Vĩ dám đi đầu đánh cược, tốc độ thăng tiến của anh trai y nhất định sớm muộn gì cũng vượt qua tên Hoàng Tử Tề kia, nói không chừng còn lên cấp tỉnh bộ trước cả Hoàng Tử Tề.
Lâm Vũ Tình không hiểu mấy chuyện này, có điều, cô biết Tào Tuấn Minh là một người rất lợi hại, bởi mỗi lần Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đạt cùng với Tằng Văn Khâm, mấy người tụ họp lại với nhau, khi trò chuyện đều nhắc đến Tào Tuấn Minh, mọi người đều thi nhau dự đoán về con đường làm quan của Tào Tuấn Minh, đến cuối gã nhất định có thể làm ủy viên Trung Ương hay thậm chí là cao hơn nữa. Ngay đến cả Trang Minh Nguyệt vợ của doanh nhân nổi tiếng Hương Cảng, nghe thấy Lâm Vũ Tình vô ý nhắc đến chuyện người yêu cô là bạn cùng kí túc xá thời đại học với Tào Tuấn Minh mà xuýt xoa mãi không thôi, còn nói là anh cả của Tào gia kia tiền đồ không thể nào lường trước được.
Cho nên khi Tào Tuấn Vĩ đưa ra đề nghị này, Lâm Vũ Tình lại thấy rất vui, đôi mắt long lanh nhìn về phía Tào Tuấn Minh.
Tào Tuấn Minh vẻ mặt điềm tĩnh, từ chối cho ý kiến về đề nghị của em mình, nhìn Từ Quân Nhiên hỏi:
- Lão Lục, cậu thấy thế nào?
Nghe thấy cách xưng hô đã lâu không gọi này, Từ Quân Nhiên không khỏi mỉm cười, Tào Tuấn Minh chắc hẳn là đang rất giận, chỉ cần hắn gật đầu một cái, thì Tào Tuấn Minh nhất định sẽ đi tìm Hoàng Tử Tề, cảnh cáo y nên thành thật một chút, đừng nên cho kẻ dưới ngáng đường.
Từ Quân Nhiên từ từ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tào Tuấn Minh:
- Đại ca, yên tâm, chuyện này, em có thể giải quyết được.
Tào Tuấn Minh chớp chớp mắt:
- Cậu chắc chứ?
Không phải là gã không tin tưởng Từ Quân Nhiên mà là lần này có liên quan đến người nhà Hoàng gia. Tào Tuấn Minh hiểu rất rõ, cái gọi là người một nhà kia, tuy không có trách nhiệm gì lớn, nhưng chuyện cướp công lao này bản lĩnh tuyệt đối không nhỏ, theo lời của Tào lão gia thì “Lão Hoàng, người này, bản lĩnh không nhỏ, nhưng rất thích tính toán mưu kế.
Vấn đề của tỉnh Giang Nam thì so với Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Minh lại càng hiểu rõ. Theo gã thấy thì đây là cuộc tranh đấu đầu tiên của các thế lực khắp nơi cho nhiệm kỳ mới của Tỉnh ủy. Dù sao ngay tối hôm qua, gã đã nghe chính miệng phụ thân nói, Trung Ương quyết định trong vòng 4, 5 tháng tới sẽ tiến hành điều chỉnh cơ cấu Đảng ủy các nơi trên cả nước, làm nền cho hành động quan trọng được tiến hành vào 6 tháng cuối năm sau.
Nói thẳng ra là Trung Ương phải có động thái rồi, trước đây, các cán bộ phía trên đều khẳng định Trung Ương sẽ tiến hành một nước cờ.
Bên trên đã có hành động, người bên dưới tất nhiên phải có phản ứng, huống chi, phạm vi điều chỉnh cơ cấu lại lớn như vậy. Đối với rất nhiều người, đây không phải lần đầu bị điều chỉnh vị trí, tuy nhiên cấp độ càng sâu mà nói thì đây chính là lần đầu có cơ hội thay đổi số phận.
Nghĩ đến đây, Tào Tuấn Minh liền nheo mắt, nhìn Từ Quân Nhiên:
- Lão Lục, lúc này đây, mặc kệ là cậu làm sao, đại ca cũng sẽ ủng hộ cậu!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo