- Bí thư Dương, ngài có từng nghĩ, huyện Võ Đức muốn phát triển, trở ngại lớn nhất là gì không?
Dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên chậm rãi mở miệng đáp lời.
Dương Duy Thiên ngẩn ngơ nửa buổi, cuối cùng cười khổ gật đầu nói:
- Tôi hiểu ý của cậu, là quan niệm, đúng không?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Không sai. Chính là vấn đề quan điểm, hiện giờ phần lớn cán bộ ở huyện chúng ta, đều ôm tư tưởng cổ hủ của thời đại cũ, chỉ trông cậy vào sự giúp đỡ của cấp trên, vậy ai đứng đầu trong số bọn họ, hẳn ông cũng đã rõ.
Hắn nói chưa dứt lời, Dương Duy Thiên cũng đã biết, điều Từ Quân Nhiên nói đều là sự thật, cả cái huyện Võ Đức này tuy nói rằng hiện tại các cá thể kinh doanh tư nhân và tập đoàn kinh tế đều có sự phát triển nhất định, nhưng đây cũng là nhờ vào sự khởi xướng của bản thân và Từ Quân Nhiên mà ra. Thế mà trong lòng của phần đông cán bộ, vẫn còn có chút hoài nghi đối với việc cải cách khai phá, là mọi người không biết phát triển kinh tế bằng cách nào, nỗi lo của nhiều người càng đặt ở chỗ nó áp dụng lên nơi nào nữa cơ.
Có câu “bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính”-không ở vị trí thích hợp thì không nên toan tính chuyện người khác, nhưng vấn đề là nếu người trong cuộc lại không biết toan tính thì đó mới là điều đáng sợ nhất.
Ý của Từ Quân Nhiên thì Dương Duy Thiên hiểu rõ, Tần Quốc Đồng, cũng chính là loại người tại kỳ vị, nhưng bất mưu kỳ chính đấy.
Nói một cách xác đáng, Tần Quốc Đồng không am hiểu kinh tế. Bản thân gã có thể ngồi vào vị trí lãnh đạo Huyện Ủy, chính là nhờ vào trò xu nịnh, tạo phản cướp bóc mới thành công ngồi vào vị trí ấy, đến được địa vị ngày hôm nay, cũng là do gã vẫn luôn xoay chuyển thay đổi trận doanh trong cuộc tranh đấu. Nếu muốn nói đến phát triển kinh tế, một người trên hội thường ủy huyện ủy, nói kinh tế lạc hậu không quan trọng, chỉ cần kiên trì chủ nghĩa đấu tranh thì có thể ăn cơm, người như vậy có thể kỳ vọng ông ta phát triển loại kinh tế gì chứ?
Vì vậy, ý của Từ Quân Nhiên thì Dương Duy Thiên rất rõ, huyện Võ Đức muốn phát triển, Tần Quốc Đồng cần phải bị loại trừ!
- Tôi hiểu ý của cậu, tôi sẽ hồi báo với chủ tịch thành phố.
Dương Duy Thiên trầm ngâm một hồi, lại nói với Từ Quân Nhiên, ông ta hiểu rất rõ, chỉ cần đem tình huống Lưu Liễu hồi báo đem báo cáo lên chủ tịch thành phố, chuyện còn lại cũng chẳng cần phải bận tâm nữa.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, gật đầu nói:
- Ngài yên tâm. Chuyện này để tôi giúp ngài tìm một trợ thủ giúp đỡ.
Dương Duy Thiên nghe vậy khẽ giật mình, lại chẳng để tâm, cho rằng Từ Quân Nhiên muốn tìm người hỗ trợ trong tỉnh, chắc là để Lý Đông Viễn ra mặt, dù sao cậu ta cũng có tiếng nói trong tỉnh, cũng chỉ có thể là tay Lý Đông Viễn này, hơn nữa Lý Đông Viễn lại công tác tại đồn công an tỉnh, vừa hay có thể nhúng tay vào.
Thật không hay biết, ý định của Từ Quân Nhiên lại không phải vậy, chẳng qua hiện giờ hắn chưa liên hệ người đấy, tạm thời không tiện mở miệng mà thôi.
Cả hai đều là người thông minh. Một khi Tần Quốc Đồng ngã đổ, bất luận ai ngồi vào vị trí chủ tịch huyện, chắc chắn đều không phải đối thủ của Dương Duy Thiên, dù sao nếu đến bước đường đấy, Dương Duy Thiên còn có thể nắm giữ đại cục của huyện Võ Đức, còn Tần Quốc Đồng thì quá khiến người khác thất vọng rồi.
- Tiểu Từ, cậu cảm thấy tiếp theo phải làm thế nào?
Dương Duy Thiên nhìn Từ Quân Nhiên, hỏi một cách cặn kẽ từng từ một. Ông ta bỗng nhiên cảm thấy, người thanh niên này chẳng giống với người mới ra đời chút nào. Kinh nghiệm quan trường phong phú là thế, thủ đoạn hành sự thật sự quá ư thành thục điêu luyện, lúc cần cứng rắn thì cứng rắn, lúc cần khiêm tốn thì khiêm tốn, loại người như vậy, làm sao có thể bị chủ tịch Tỉnh Hạ áp chế được chứ?
Đừng quên rằng, hắn chính là người đã được chính miệng thủ trưởng cấp cao nhất tán dương. Chỉ cần thủ trưởng cấp cao một ngày còn trên đài, thì chẳng ai dám một gậy đánh gục Từ Quân Nhiên, nếu không một ngày nào đó lãnh đạo chợt nhớ ra người dò đường khai phá cải cách này, hỏi tới một cái. Há chẳng phải tự vả vào mặt mình à?
Chuyện quan trọng nhất trên quan trường, chính là bất luận thế nào chăng nữa, cũng không được vỗ mặt lãnh đạo.
Ngươi vỗ mặt lãnh đạo, lãnh đạo khẳng định sẽ tước quyền của ngươi.
Cho nên, Dương Duy Thiên khá hiếu kỳ, cậu thanh niên có bản lĩnh như Từ Quân Nhiên, đến cuối cùng có thể tiến xa đến bước đường nào.
- Bí thư Dương, qua vài hôm tôi chuẩn bị đi Thủ đô một chuyến.
Từ Quân Nhiên đương nhiên hiểu ý của Dương Duy Thiên, chẳng có gì hơn là hỏi bản thân bước tiếp theo phải làm gì, dù sao hiện giờ một số tập đoàn doanh nghiệp có sự phát triển tương đối tốt ở huyện Võ Đức, đều là một tay mình vật dậy, nay doanh nghiệp đã có sản phẩm rồi, làm cách nào để biến sản phẩm thành lợi ích khổng lồ, đương nhiên Dương Duy Thiên phải đợi sự sắp xếp cho bước tiếp theo.
- Đi Thủ đô?
Dương Duy Thiên hơi có chút khó hiểu.
Từ Quân Nhiên cười cười gật đầu:
- Chuyện này, còn phải nhờ bên phía công ty kiến trúc giúp đỡ, không hao tổn bao nhiêu tiền, làm tốt thì có thể giúp huyện Võ Đức nổi danh toàn quốc.
- Lợi hại thế sao?
Nghe những lời Từ Quân Nhiên nói, Dương Duy Thiên lập tức có chút mất bình tĩnh, dù sao đóng vai trò là một lãnh đạo cấp huyện, ai mà không muốn nổi danh toàn quốc? Hơn nữa còn chẳng phải tiếng xấu gì, nghe ý của Từ Quân Nhiên, nếu sự việc xử lý thỏa đáng, huyện Võ Đức sẽ có bộ mặt mới trước người dân toàn quốc, điều này nếu đặt ở mười năm trước, có thể gọi là phóng vệ tinh đấy! Ngay cả bên trong thành phố và tỉnh đều sẽ bị kinh động đến. Phải biết rằng đừng nói là lãnh đạo thành ủy Toàn Châu, cho dù là lãnh đạo tỉnh ủy, dễ dàng muốn lộ mặt trước người dân toàn nước, đấy cũng là điều hiếm thấy.
Từ Quân Nhiên khẽ mỉm cười, vẻ mặt lộ nụ cười tự tin nói:
- Nếu không có gì ngoại dự tính, có thể lên bản tin thời sự đấy.
- Hở!
Dương Duy Thiên càng không thể kiềm chế cảm xúc, nhất thời đứng phắt dậy, nhìn Từ Quân Nhiên trầm giọng nói:
- Cậu nói thật chứ?
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
- Tôi không có chắc chắn 100%, nhưng cũng khá là đáng hy vọng đấy.
Hắn có thể hiểu được tâm trạng của Dương Duy Thiên, bất luận là thời điểm hiện giờ, hay là mấy mươi năm sau, bốn chữ tin tức thời sự luôn có ý nghĩa to lớn đối với bất kỳ ai trong chốn quan trường.
Tại Trung Quốc đóng vai trò là kênh tin tức truyền thông quan phương ‘Tuyên truyền Đảng và tiếng nói của Chính Phủ, từ 1/9/1982 trở đi, Trung ương minh xác quy định, những tin quan trọng trước hết sẽ công bố trên “ tin tức truyền thông”, từ đó bắt đầu đặt tiết mục làm tin tức quan phương phát cho các địa vị trọng yếu. Điều mấu chốt nhất là, nội dung tin tức truyền thông đã phát đi, phần lớn đều có tầm quan trọng nhất định, thông thường nội dung phát ra theo tuần tự như sau:
Nói về ngoại giao, phỏng vấn, hội nghị và cả hoạt động thị sát của Trung tâm Thường Ủy, hội nghị hạng mục nào đó do chính phủ hoặc Trung Ương khai mạt, phim ngắn về tư tưởng giáo dục, truyền thông tin nhanh (diện mạo tinh thần của nhân dân đại chúng, phong thái của đại địa thần châu), cuối cùng tin tức quốc tế và tin tức thể dục kéo dài không quá năm phút.
Mà điểm mấu chốt nhất cũng chính là ở đây, bất kể một chính phủ địa phương nào, muốn lộ diện trên tin tức truyền thông, ngoài trừ lãnh đạo Trung Ương thị sát đến địa bàn của mình, nếu không chỉ có thể dựa vào vài tin vắn tắt trên bản tin nhanh. Phải biết rằng trong vòng vài phút mà những người hoặc việc lộ diện trước nhân dân toàn quốc quá nhiều rồi, có thể nói là hên xui chọn một trong trăm nghìn tin hết sức khó khăn, e rằng chỉ có thể diễn tả bằng từ vận khí nghịch trời.
Hiện giờ Từ Quân Nhiên bỗng nói đến khả năng huyện Võ Đức sẽ lên được tin tức truyền thông, điều này đối với Dương Duy Thiên mà nói, giống như tiếng sấm giữa đất đồng bằng, làm sao ông ta có thể không kinh ngạc thất thố được.
- Tiểu Từ, cậu nói thật với tôi, rốt cục là dự định như thế nào?
Dương Duy Thiên mất cả nửa buổi mới có thể định thần hồi phục trở lại, dù sao tin tức truyền thông hiện giờ có địa vị khá cao, từ tháng chín sau khi xác định là tin tức quan phương phát bố quan đạo, những quan viên đã xem nó như một phần cuộc sống hằng ngày, tin tức trong vòng bảy phút, hiếm khi người trong quan trường lại không xem.
Từ Quân Nhiên cười rồi lại cười:
- Tôi nói rồi, xác suất không lớn lắm, ngài cũng biết đấy, không ít bạn học của tôi ở lại trong Thủ đô, lần này tôi đi, chính là để đi một chuyến đến thăm bọn họ.
Lời này của hắn không hề sai, phải biết rằng học sinh hệ trung văn tốt nghiệp đợt thứ nhất trường đại học Kinh Hoa, ngoại trừ số ít như Từ Quân Nhiên quay trở về quê hương, phần đông là ở lại Thủ đô, nói một câu không hề khoa trương, nếu Từ Quân Nhiên đợi hai mươi năm sau lên Thủ đô, các bộ ủy của cả Thủ đô hoàn toàn có thể hiên ngang mà đi. Kiếp trước chẳng phải hắn đã bị giật mình một trận, sau khi cha nuôi qua đời, Từ Quân Nhiên đóng vai trò chủ tịch thành phố đi lên Thủ đô chạy hạng mục thì mọi việc đều thuận lợi, được sự đãi ngộ mà ngay cả chủ tịch tỉnh cũng không có, cái dựa vào chính là sự giúp đỡ của các bác các thím ở vị trí cấp sở ở bộ ủy.
Chỉ có điều hiện nay, những người này hẳn chỉ là cán bộ khoa cấp phổ thông mà thôi, cũng giống như hạt giống gieo mầm trong đất, lẳng lặng chờ đợi ngày nẩy mầm.
Dương Duy Thiên nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, chẳng có hoài nghi gì, mà tin phục gật đầu, những bạn học trước kia của Từ Quân Nhiên, đã bày ra cho hắn rất nhiều thứ, kể cả người bạn cùng ký túc xá nhậm chức toà soạn báo lớn, còn có một vị đã lập công ty kiến trúc ở Lĩnh Nam, đều khiến Dương Duy Thiên tin rằng, tại Thủ đô thì năng lực của Từ Quân Nhiên không thể khinh thường.
Trầm ngâm một lúc, Dương Duy Thiên gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, thế thì tôi sẽ đợi tin của cậu ở huyện.
Dứt lời, ông ta hơi do dự một lúc, rồi mới lên tiếng nói:
- Có một chuyện tôi cần nói cho cậu nghe, liên quan đến con đường công lộ của Tần Gia Trại…
Từ Quân Nhiên sửng sờ:
- Công lộ thế nào? Tôi tính toán qua, tu sửa con đường cái giản dị đó, đại khái cần ba triệu mấy, lần trước ngài chẳng phải đã nhắc đến rồi sao? Không thành vấn đề kia mà.
Chuyện này là do cả hai thương lượng, công xã Tần Gia Trại có vài cái mỏ than, một khi đường cái được tu sửa xong, hoàn toàn có thể mượn những khoáng sản tài nguyên này, phát triển công xã Tần Gia Trại, thậm chí là tiến thêm bước nữa phát triển kinh tế toàn huyện, nhưng giờ nhìn thái độ Dương Duy Thiên do dự cùng với lời nói lấp lửng, rõ ràng đã xảy ra vấn đề.
Phải biết rằng Từ Quân Nhiên chính là vì lo nghĩ cho tình trạng tài chính của huyện Võ Đức mới không có chủ trương kiến trúc đặc biệt tốt cho công lộ cao cấp, mà chỉ đề xuất tu bổ lại đạo lộ bình thường như ban đầu. Nói trắng ra, chính là sửa sang lại, đợi khi có điều kiện tài chính rồi, sẽ nghĩ đến cái khác. Nhưng tình trạng hiện giờ, dường như ngay cả ba triệu mà Dương Duy Thiên cũng phải đắng đo đào không ra.
Quả nhiên, Dương Duy Thiên gượng cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Trước đây chẳng phải tôi đã nói với cậu rằng, trong huyện quý cuối cùng rút tài chính chỉ còn một triệu đồng, lại cộng thêm tôi cùng cục tài chính trong thành phố nghĩ cách, có thể đào ra được số tiền này. Nhưng không ngờ cục tài chính trong thành phố cũng xảy ra chuyện, cho nên số tiền này..
Trong nháy mắt, Từ Quân Nhiên chợt có cảm giác bị lừa đảo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo