Chuyện đã thế này Tả Thiếu Dương không dám giấu nữa:” Cha, là con sai, con không thương lượng với cha đã thay thuốc, con biết lỗi rồi.”

Lương thị thương con, bạo gan an ủi:” Lão gia, Trung Nhi nhận sai rồi, ông tha cho nó đi.”

“ Im.” Tả Quý gầm lên, mặt biến đổi liên hồi, có điều vì trời tối không nhìn rõ, không khí trong phòng rất ngột ngạt, tới cả Hồi Hương cũng không dám nói gì thêm:

Mất rất lâu Tả Quý từ trong bóng tối nói ra:” Phương thuốc thay đổi từ đâu ra?”

Tả Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, cha y chịu hỏi câu này là suy nghĩ ở góc độ khác rồi, nếu cha y không nói gì về phòng, có khi y phải quỳ cả đêm, thế thì thảm:” Cha, là do vị linh y kia dạy con.”

“ Linh y đó dạy, phương thuốc thần diệu như vậy mà ông ta cũng dạy?” Tả Quý ngạc nhiên, làm sao không ngạc nhiên, phương thuốc có thể dùng dược liệu rẻ tiền hiệu quả ngang với nhân sâm, nói nó là vàng cũng không quá, ai lại đem đi dạy cho người khác, ông biết con mình chẳng có gì trả cho người ta để mua lấy phương thuốc đó:” Vì sao trước kia không đem ra dùng?”

Tả Thiếu Dương cẩn thận lựa lời:” Cha, con chỉ mới được dạy lý thuyết thế thôi, còn biết là hiệu quả thế nào, cha dặn học y tối kỵ học nửa vời, bảo con học chưa thành tài không được tùy tiện dùng thuốc, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, con không dám thử.”

Tả Quý nghe con khéo léo nịnh bợ cũng hài lòng lắm, chủ yếu là niềm vui vô bờ vì có phương thuốc thần diệu kia:” Phương thuốc ra sao, nói cho cha nghe.”

Tả Thiếu Dương vội đứng lên, đi tới bàn:” Để con viết ra cho cha thong thả xem.”

“ Ừ, được được, cũng không cần ngay bây giờ, mấy ngày tới còn nhớ được phương thuốc nào viết cho cha, cha đánh gia xem, vị linh y đó đúng là kỳ nhân, kỳ nhân mà, nếu không lại đem phương thuốc giá trị như vậy đem dạy Trung Nhi nhà ta, đúng là thần tiên ...”

Lương thị và Hồi Hương cũng vui mừng lắm, tuy không học y nhưng rất hiểu giá trị của phương thuốc, chỉ có Tả Thiếu Dương là vui vì thoát nạn, còn cái khác không lạc quan. Y thư và y thuật là hai khái niệm khác nhau, không phải cứ có phương thuốc trong tay là trở thành thần y được, Trung y là một môn khoa học, cần học tập theo hệ thống, phải biết biện chứng linh hoạt, tùy bệnh mà bốc thuốc, Đồ Long đao, Ỷ Thiên kiếm vang danh thiên hạ, nhưng phải xem nó vào tay ai, nếu không chả bằng con dao bổ củi cùn của Miêu Bội Lan.

Cho nên y thuật của cha mình muốn đề cao một cách thực tế cần có nền tảng kiến thức vững vàng, chứ không phải dựa vào mấy phương thuốc y đưa cho.

Hồi Hương đơn thuần nhất, vỗ tay reo lên:” Có phương thuốc thần kỳ này nhà mình còn lo gì kinh doanh không tốt nữa, cho dù có phải chuyển nhà cũng chẳng mấy chốc khấm khá lên, có khi không thua Huệ Dân Đường.”

Nghe nữ nhi nói thế, Tả Quý gật đầu rồi lắc đầu, ông không quên hiện thực, ảm đạm nói:” Còn chưa chắc, cho dù có phương thuốc tốt thì cũng phải biết dùng mới được, biết dùng thì cũng phải có người tới xem bệnh nữa. Ài giờ tính chuyện chuyển nhà đi là hơn, ổn định chỗ ở, qua năm mới còn đi làm linh y.”

“ Cha học được phương thuốc sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi mà.” Hồi Hương cổ vũ:

Tả Quý qua cơn cao hứng đã dần bình tĩnh lại:” Phương thuốc thần kỳ này, người thường chúng ta liệu có thể lĩnh hội hết được không, đệ đệ con lần này chỉ may mắn trúng bệnh trúng thuốc thôi, chữa bệnh không thể dựa vào làm liều đợi may mắn được.”

Lúc này từ xa truyền tới tiếng chiêng, Tả Quý nói:” Thôi, ăn cơm đã.”

Tả Thiếu Dương đóng cửa lại, vào bếp giúp lấy bát đũa, nhìn thấy chum nước bên tường mới sực nhớ buổi sáng lấy nước, Tiểu Muội bảo chiều y mang quần áo tới cho nàng giặt hộ. Kết quả buổi chiều gặp phải chuyện này, thế là quên béng mất, nói không chừng Tiểu Muội vẫn còn đang đợi.

Y nhảy lên như lò xo, co cẳng chạy, Lương thị gọi với theo:” Đi đâu?”

“ Con ra sông.”

“ Tối lửa tắt đèn rồi còn ra sông làm cái gì?”

Câu này làm đầu óc Tả Thiếu Dương tỉnh táo lại, đúng thế, trời tối rồi, lại còn mùa đông rét mướt như thế, Tiểu Muội đâu ngốc mà đợi tới giờ này, có khi đợi mình một lúc không thấy mình đến, giặt quần áo của nàng xong về luôn rồi, để xin lỗi nàng ấy sau là được.

Nghĩ tới đó Tả Thiếu Dương ngượng ngùng quay về, thấy Hồi Hương nhìn mình với ánh mắt cực kỳ nghi ngờ, tỷ tỷ của y đã lấy chồng rồi, có con rồi, nhưng mà tính tình vẫn như thiếu nữ, vội giải thích bừa:” Không có gì, con ra xem xem có ai lấy nước không, để con lấy nước, ban ngày đông người, chờ đợi mệt mỏi. Thôi, tối rồi, không đi nữa, hì hì ...”

Hồi Hương vẫn nhìn y soi mói:” Lấy nước à? Chum còn đầy ăm ắp thế kia, mai dùng chưa chắc hết, hơn nữa mai là không ở đây nữa rồi, dư sức quá không biết làm gì à?”

“ Đệ không biết, tự nhiên đầu nghĩ vậy, thế là vội đi lấy nước, quên luôn cả đang là buổi tối, chả hiểu sao ...” Tả Thiếu Dương gãi đầu gãi tai làm vẻ mặt ỉu xìu:

Khổ nhục kế này quả nhiên hiệu nghiệm ngay, Hồi Hương nghĩ tới đệ đệ mình ốm nặng hôn mê một trận, khiến đầu óc thi thoảng có vấn đề, thương lắm, gạt chuyện này đi:” Thôi, muộn rồi, ăn cơm đi.”

Lúc ăn cơm Lương thị mới nói:” Mai đã là 30 rồi, mấy ngày qua con cứ chạy về nhà suốt, thế là không được, bên kia cũng cần chiếu có chứ, còn chuẩn bị tết nhất nữa, con đừng tới nữa, không hay, đệ đệ con cũng khỏe rồi, không phải lo nữa.”

Hồi Hương xua tay:” Không sao, con ngồi nhà không yên, phải về xem thế nào, giải quyết xong đã mới yên tâm được. Hầu Phổ cũng bảo con tới giúp cha mẹ, chuyện nha môn cuối năm bận rộn, huynh ấy không rứt ra nổi, nếu không cũng qua đây rồi.”

“ Con bắt nạt nó ít thôi.” Lương thị thở dài, đời thủa nhà ai khuê nữ đã gả đi mà hơi chút chạy về nhà mẹ đẻ thế này không, đổi lại là nhà khác sớm to chuyện, nói ra còn chẳng chiếm lý, chẳng ai bênh:” Ài, Hầu Phổ là đứa bé tốt, con kiếm được nó đúng là phúc đức mấy đời.”

“ Đương nhiên.” Hồi Hương có vài phần đắc ý:” Con nói với huynh ấy rồi, huynh ấy quen biết bên ngoài nhiều, tìm giúp cha mẹ chỗ thích hợp giá rẻ để thuê, trước tiên có chỗ ở đã.”

“ Phải, trước tiên có chỗ ở cho năm mới là được, quan trọng là, cái khác không cần chú ý nhiều.”

“ Vâng, con cũng có vài chỗ rồi, vẫn đợi xem có nơi nào rẻ hơn không thôi, mai dọn đi một cái là có chỗ ngay.”

Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, chuyện trong nhà Tả Quý không xen vào, tùy Lương thị định đoạt.

0.53699 sec| 2405.461 kb