Người xưa đã nói “cùng nghề là oan gia”, Nghê Nhị và Tả Quý cùng hành y ở cái huyện nhỏ này, khó tránh khỏi phát sinh va chạm, Tả Quý luôn tỏ ra thanh cao mỗi lần như thế đều chủ động nhường nhịn hoặc né tránh, có điều Nghê Nhị nhỏ nhen, lại cho rằng Tả Quý ỷ xuất thân quan hoạn mà coi thường mình, thầm ghi nhớ trong lòng. Tuy không tới mức gọi là thù hận, nhưng nếu có cơ hội làm nhục Tả Quý, khiến ông ta phải cúi cái đầu xuống thì Nghê Nhị rất sẵn lòng.
Nhị chưởng quầy cầm cốc trà lên, vờ lơ đễnh nhìn quanh căn nhà chẳng có chút không khí ngày Tết, chỉ có bao lớn bọc nhỏ giống chuẩn bị đi xa, lại cười nhạt:” Ta nghe nói quý đường gần đây có chút khốn khó, bị chủ nhà ép nợ, cần tiền dùng gấp, Tả thiếu gia cũng năm lần bảy lượt tới Huệ Dân Đường bán dược liệu, bán phương thuốc Ài cùng nghề với nhau, ta nhìn không đành lòng.”
Tả Quý ngạc nhiên, hiệu thuốc nhà mình toàn thuốc bình thường, chẳng đáng giá, nhi tử lấy cái gì đi mà bán? Còn bán phương thuốc … Thoáng cái ông hiểu ra, hẳn do vị lão tiên sinh kia dạy rồi, không ngờ nhi tử trưởng thành rồi, biết lo nghĩ cho gia đình, thế nhưng chẳng phải việc đáng tự hào, đây là nỗi hổ thẹn của người làm cha.
Tả Thiếu Dương sợ cha để bụng nhỏ giọng giải thích:” Cha, con bán thuốc là lần trước tới Thiên Nhận Sơn, tỷ mua xạ hương của Bội Lan cô nương, giá 9 đồng, vì nghĩ nhà không dùng lại cần tiền gấp nên con đem tới Huệ Dân Đường bán, nhưng họ trả giá quá rẻ nên con không bán nữa.”
Tả Quý phất tay ý bảo không để ý tới chuyện đó, trả lời Nhị chưởng quầy:” Các vị thực lòng muốn mua phương thuốc này?”
Nhị chưởng quầy lắc đầu, ông ta không muốn chuyện mua bán này diễn ra đơn giản như thế, mua được phương thuốc hay không với ông ta chỉ là vấn đề nhỏ, hạ nhục Tả Quý mới là mục đích chính:” Vừa rồi ta đã nói, chỉ vì thấy phương thuốc này trong tay các vị lãng phí thôi, cái chính là vì đại ca ta thích hành thiện tích đức, nghe nói quý đường có khó khăn, là người trong nghề nên bảo ta tới xem thế nào, giúp được thì giúp. Tả lang trung, được hay không ông nói một câu đi.”
Giờ Tả Thiếu Dương nghe ra vị khác lạ trong giọng điệu của Nhị chưởng quầy rồi, tình cảm của y với hiệu Quý Chi Đường không sâu, với y mà nói chỉ cần hành y là được, cái khác không quan trọng nên mới đầu không để ý, y có ý muốn bán phương thuốc cho đối phương giải nguy cấp tức thì, nhưng thái độ vị Nhị chưởng quầy này rõ ràng là lợi dụng cái khó người ta ép giá, lại còn lên mặt như ban ơn bố thí, lửa trong lòng y bắt đầu bốc lên.
Nhị chưởng quầy nhìn cha con họ mặt mày khó coi càng nhởn nhơ:” Tả lang trung, cơ hội tới không biết nắm lấy đến lúc hối hận cũng muộn. Hiện ta đích thân tới đây, thể hiện đủ tôn trọng rồi, đợi ta đi, quý vị có tới tận nhà bán, bán được hay không chưa nói, nhưng chắc chắn là không có cái giá này đâu đấy.”
Cuối năm rồi y cũng không muốn ầm ĩ to chuyện, vả lại lòng còn nỗi lo lớn đó, chẳng rảnh mà chấp ông ta, Tả Thiếu Dương đứng dậy định tiễn khách thì chợt ngoài cửa có người gọi:” Tả lang trung có nhà hay không?”
Nghe tiến là biết, Triệu Tam Nương tới rồi.
Thật quá đúng lúc, Tả Thiếu Dương nén giận đi mở cửa, quả nhiên là Triệu Tam Nương, mặc chiếc váy hồng đào chói mắt, đầu gài thêm vài mấy cây trâm, tay vẫn cầm một túi đồ ăn vặt, nhưng không phải sơn trà nữa, đổi thành hạt dưa rang. Theo sau nàng là một tráng hán vai u thịt bắp, áo cộc tay, lộ cánh tay cơ bắp đầy xẹo ngang dọc, đây là loại người chuyên dùng làm điển hình dọa trẻ em nín khóc hoặc không chịu ăn cơm.
Ngoài cửa có người ngó nghiêng, vị Thái chưởng quầy càng nghển cổ lên, thấy Tả Thiếu Dương vờ đang lơ đễnh nhìn trời nhìn đất. Triệu Tam Nương đối diện với Tả Thiếu Dương mà không cười như mọi khi, mặt lạnh tanh: “ Cha cậu đâu rồi?”
Nhìn thái độ này biết ngay không có chút hi vọng nào cả, Tả Thiếu Dương không vì thế mà khó chịu với nàng, người ta cũng trọn tình trọn nghĩa lắm rồi, khẽ đáp:” Tam thẩm mời vào nhà, cha ta đang ở trong.”
Triệu Tam Nương và đại hán kia nghênh ngang đi vào, nhìn thấy Nhị chưởng quầy, đon dả chào hỏi:” Úi cha! Nhị chưởng quầy, cơn gió nào thổi ngài tới đây thế, là tới khám bệnh à? Phì phì, phỉ phui cái mồm nói linh tinh, Nhị chưởng quầy tất nhiên là không phải tới khám bệnh rồi, có chuyện tìm Tả lang trung sao?”
“ Phải.” Nhị chưởng quầy quay ra, đôi mắt hí dưới lông mày rộng kín đáo nhìn bầu ngực đầy đặn cùng eo hông nở nang của Triệu Tam Nương, thầm nghĩ góa phụ này càng ngày có vận vị. Ông ta có ý với nàng đã lâu, chỉ là tính nàng không hiền lành gì, không phải dễ chơi, lại nhìn tráng hán bặm trợn đằng sau:” Tưởng là ai, ra là Triệu Tam Nương, ha ha ha, trùng hợp quá, vừa rồi còn nhắc tới cô đó.”
“ Nói tới thiếp thân sao?” Triệu Tam Nương ngạc nhiên lắm:” Hai vị là đại nam nhân nói chuyện lớn, liên quan gì tới phụ đạo nhân gia như thiếp thân đây?”
“ Nghe nói Quý Chi Đường nợ cô một khoản tiền lớn chưa trả, đúng không?”
Chuyện này hàng xóm trái phải đều biết, lần trước Tả Thiếu Dương bán phương thuốc, Nghê đại phu cũng đoán được phần nào, Nghê Nhị dò hỏi chút là ra, cho nên hôm nay mới tự tin tới ép giá, nợ không để qua năm, 30 tết là ngày cuối cùng không chỉ cho Quý Chi Đường.
Lương thị nói khó:" Tam nương, mấy ngày qua chúng tôi đã rất cố gắng trả nợ rồi, trước sau trả hai lần, kiếm được đồng nào trả đồng đó, không giấu riêng. Chẳng phải cô nói rồi sao, cho chúng tôi trả hai đợt, trước 30 trả 2100 đồng, mười lăm tháng giêng trả 3000."
Triệu Tam Nương õng ẹo đi vào, than thở:” Đúng thế, không chỉ nợ mấy nghìn đồng, mà tiền nhà mấy năm rồi cũng chưa trả. Thiếp thân nể tình quen biết bao năm hoãn nhiều lần rồi, nhưng ngài nói xem, chúng tôi mẹ góa con côi cũng phải sống chứ, đúng không? Thế nên hôm nay nhất quyết không cho hoãn nữa.”
Tả Quý bấy giờ mới mở túi tiền của Giả tài chủ ra, bên trong là đĩnh bạc hình móng ngựa, đây là quan ngân tiêu chuẩn, đúng 1 lượng, bảo Lương thị đưa cho Triệu Tam Nương.
Lương thị vẫn cố thuyết phục:” Tam Nương, đây có một lượng, thời gian quá ngắn, không biết có thể ...”
“ Không được.” Triệu Tam Nương cắt ngang:” Trước đó ta đã nói rồi, ngày 30 nhất định phải giao đủ 2.100 đồng, nếu không đừng trách Tam Nương ta trở mặt vô tình. Các vị tự đi, hay cần ta giúp chuyển nhà. Biểu ca ta là người thô lỗ, sức khỏe có đấy, nhưng tay chân vụng về, trong lúc vận chuyển có đổ vỡ gì đừng trách.”
Đại hán sau lưng Triệu Tam Nương đi lên, bẻ tay răng rắc, nhìn người nhà Tả Quý cười gằn uy hiếp.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo