Miêu Bội Lan mở mắt còn to hơn bình thường mấy lần, kinh ngạc nhìn y như nhìn quái vật. Tả Thiếu Dương nhận ra sai lầm của mình, nóng rát mặt, chỉ muốn tát mình một cái, đoạn đầu nói tới thuốc men đã đủ ngốc rồi, khoe được ít kiến thức không bù được một câu bình luận mùi thơm trên người nữ tử, hành vi này thời đại phong kiến có thể liệt vào hàng ngũ những kẻ ăn chơi phóng đãng rồi.

Đang lúc Tả Thiếu Dương thấp tha thấp thỏm thì Miêu Bội Lan theo tiềm thức hơi nghiêng đầu ngửi, tựa hồ không cảm giác thấy trên người mình có mùi, nghĩ rằng Tả Thiếu Dương cố ý nói vậy mặt đỏ âu lườm y một cái cúi đầu xuống.

Dáng vẻ xấu hổ xen lẫn giận dỗi đó làm Tả Thiếu Dương chao đảo, đồng thời mừng không siết, nàng không giận là tốt rồi, lòng can đảm hơn nhiều, những lời ngớ ngẩn như vậy cũng nói ra rồi, còn gì mà phải ngại nữa, nâng con sóc trong lòng bàn tay đưa ra:” Bội Lan cô nương, chúng ta nên đặt tên cho con sóc này là gì bây giờ?”

Miêu Bội Lan chưa hết đỏ mặt thì Tả Thiếu Dương đã mặt dày ngồi xuống bên cạnh, may mà còn cách nàng một khoảng, ở khu chợ đông đúc này không quá khiến người ta chú ý. Nàng không ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt ve bộ lông vàng trơn mịn của nó, nói rất nhỏ:” Lông nó màu hoàng kim, cuộn cái đuôi lại ngủ giống như viên bi, hay gọi nó là Bi Vàng. Đặt tên trẻ con không đặt tên quá hay, sẽ bị thần nhân đố kỵ, nhiều bệnh nhiều tật, gọi là Bi Vàng cho dễ nuôi.”

Tả Thiếu Dương không ngờ dụ được nàng nói nhiều như thế, lại thấy nàng coi sóc như nuôi trẻ con, phì cười:” Được, vậy từ giờ chúng ta cứ gọi nó là Bi Vàng.”

Miêu Bội Lan lấy từ sau bó củi ra một cái bọc, đưa cho Tả Thiếu Dương.

Tả Thiếu Dương mở bọc ra xem, bên trong là đủ thứ hạt dẻ, thông, té ra nàng chuẩn bị sẵn rồi, hôm nay mình không tới đây đợi nàng thì nàng cũng định đến Quý Chi Đường đưa cho mình, cô nương này ít nói nhưng suy nghĩ chu đáo:” Tốt quá, Bi Vàng chưa có răng, không ăn được thông, ta phải nghiền nhân thông ra làm nước ép cho nó uống, nó lại tham ăn, lần trước hái trên núi về đã sắp hết, đang lo trong thành không có chỗ hái thông thì cô nương mang tới.”

Đây là mở đầu tốt đẹp, mình nhận nuôi con sóc này thật sáng suốt, Tả Thiếu Dương đang tí tởn tự khen mình thì nghe cha ở sau lưng gọi:” Trung Nhi, chạy đi đâu chơi rồi? May về đi có bệnh nhân tới xem bệnh.”

Tả Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, thấy một phụ nhân trung niên co mình rụt cổ ngồi trước bàn cha, vội lớn tiếng đáp lại, nói với Miêu Bội Lan:” Ta đi giúp cha xem bệnh, kiếm túi đựng thông rồi sẽ trả cái bọc cho cô nương.”

Miêu Bội Lan định nói không cần phải trả thì Tả Thiếu Dương đã chạy ù mất rồi, vừa rồi Tả Thiếu Dương làm nàng rất lúng túng xấu hổ, thầm nghĩ : Người này thật ngang ngược.

Tả Thiếu Dương chạy về, ngồi xuống bên cạnh cha, vừa lúc nghe ông hỏi:” Đại nương không khỏe chỗ nào?”

Phụ nhân đó mặt mày phờ phạc, nói cũng yếu:” Ho, lạnh, toàn thân rũ ra không có chút sức nào, hơi cử động một chút là người ra mồ hôi trộm, lão thân bán vải ở ngõa thị, vừa mang vải ra chợ, còn chưa làm gì đã toát mồ hôi, mệt như kéo bễ vậy. Sau đó là thấy toàn thân rũ rượi, rồi ho. Không rảnh đi hiệu thuốc, may mà nhìn thấy ông mở quán thuốc ở đây, nên tới xem.”

“ Được, đưa tay cho lão hủ bắt mạch.” Dùng hai ngón tay bắt mạch xong, lại kiểm tra lưỡi, Tả Quý nói:” Không ngại gì hết, mấy ngày này trời lạnh, đại nương vận chuyển đồ ra mồ hôi, sau đó gặp phải gió, nên thế, uống thuốc là khỏe.”

Phụ nhân đó nói:” Lão lang trung à, lão thân làm sao mà dễ bị trúng gió như thế, trước nay vẫn vậy mà năm này qua năm khác, đừng nói là chút đồ này, thứ nặng hơn cũng vác đi bay bay, đặt xuống không thở dốc. Mà nửa năm qua chả hiểu sao bệnh suốt, bất cẩn chút là bệnh, bệnh một cái là toàn thân đau nhức, sốt, hắt hơi không ngừng, bệnh cứ kéo nhau tới. Lão lang trung, ông xem kỹ lại đi, rốt cuộc là vì sao?”

Tả Thiếu Dương ở bên cạnh làm như chỉ tò mò thuận miệng hỏi:” Trước kia khám bệnh, đại thẩm uống thuốc thế nào?”

“ Lão thân rất là biết quý trọng sức khỏe, không bao giờ bệnh mà cố chịu, người xưa nói rồi giấu nợ thì nghèo, giấu bệnh thì chết mà, nên có bệnh là uống thuốc, phàm đau bệnh đều tới Huệ Dân Đường mua thuốc uống, hiệu quả lắm, uống vào là khỏe.”

“ Vậy đại nương còn nhớ thuốc gì không?”

“ Nhớ chứ, lão thân uống thuốc là nhớ.” Phụ nhân gập tay đếm:” Quế chi cát căn tán này, Sài hồ quế chi tán này, Tang cúc hoàn này, Cát Căn hoàn này, còn nữa thì không nhớ được rồi. Nói chung là hiệu quả lắm, cho nên lão thân mua rất nhiều dự trữ trong nhà, rất tiện, cứ đau đầu cảm sốt là lại lấy ra uống, uống là khỏe, không cần đi ra hiệu xem bệnh bốc thuốc, cũng không cần tốn công đi sắc thuốc.”

Tả Thiếu Dương cười khổ:” Đại thẩm, hiện ta hiểu vì sao thẩm lại cứ bệnh suốt như thế rồi.”

“ Thế à, ta bị bệnh gì?”

“ Là do uống thuốc tùy tiện mà sinh bệnh đấy.”

“ Tức là sao?” Phụ nhân không hiểu gì hết:

Tả Thiếu Dương giảng giải:” Bệnh cảm sốt còn chia ra cảm nóng và cảm lạnh, cho nên dùng thuốc tùy bệnh khác nhau mà dùng thuốc khác nhau chứ không thể dùng lẫn lộn được, nếu không cảm ngoại phong nhiệt, đại thẩm lại dùng thuốc của cảm lạnh, sẽ khiến miệng khô cổ khát, nếu là cảm lạnh, đại thẩm dùng thuốc cảm nóng, làm khí bế tắc không thoát được. Mặc dù uống thuốc như thế cũng có thể ép được bệnh xuống, nhưng nó ngầm làm tổn thương chính khí. Một lần, hai lần rồi nhiều lần, khiến cho chính khí hao tổn, năng lực đề kháng ngoại tà bị giảm mạnh, cho nên dễ bị sinh bệnh.”

Phụ nhân nghi hoặc:” Nhưng lão thân uống theo hiệu thuốc nói mà.”

Lý luận này nếu ở thời hiện đại nó là kiến thức phổ thông, mọi người nghe một cái là hiểu ngay, không hỏi lại mấy câu ngớ ngẩn thế này, song Tả Thiếu Dương vẫn kiên nhẫn giải thích:” Có câu y bất tự trị, ngay cả người làm nghề y cũng không tự xem bệnh cho mình, đại thẩm không học y, làm sao biết được mình bị bệnh gì. Cảm sốt không hề đơn giản, phân chia ra tỉ mỉ thành mười mấy loại cơ, các loại chứng bệnh khác nhau cần thuốc khác nhau, đôi khi chỉ là điều chỉnh một hai vị thuốc trong đó, phải do lang trung xem bệnh mới có thể cho thuốc. Đại thẩm sợ phiền nên dựa vào kinh nghiệm uống thuốc, cũng có lúc trúng, nhưng đa phần là không đúng nên dần dà gây ra tổn hại cơ thể, cơ thể yếu đi thì tất nhiên bệnh hay tới.”

Lần này phụ nhân hiểu rồi:” Vậy thì phải làm sao?”

“ Đại thẩm đừng lo, cha ta sẽ kê thuốc cho thẩm, thong thả điều dưỡng một thời gian, sau này quan trọng nhất không được uống thuốc tùy tiện, có bệnh thì phải ra hiệu thuốc tìm lang trung khám. Điều dưỡng một thời gian sức khỏe của đại thẩm sẽ tốt lên thôi.”

“ Ồ, ra là vậy, đa tạ cậu nhiều lắm tiểu lang trung.”

0.57868 sec| 2403.758 kb