Lê Tiểu nghe giọng nói quen thuộc, vừa nhìn về hộp điện thoại thì phiên não giữa trán dần biến mất.
\r\n\r\nCô hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, thấy nét mặt nghiêm túc của Lưu Vân thì chậm rãi nhận lấy hộp: “Phiên anh cảm ơn Diễn gia giúp tôi.”
\r\n\r\nLưu Vân mím môi, khéo leo gật đầu: “Vâng, cô Lê.
\r\n\r\nSim dự bị cũng ở bên trong.”
\r\n\r\nDứt lời, Lưu Vân chào hỏi rồi xoay người đi.
\r\n\r\nLê Tiểu cụp mắt xuống, sờ hộp điện thoại, không chần chừ mà lắp sim vào, khởi động nó.
\r\n\r\nCô vắt chân trái qua chân phải, thuận thể dựa vào vách tường hành lang, mở bàn phím số ra, gõ số của Thương Úc.
\r\n\r\nChuông đổ hai tiếng thì điện thoại có người bắt.
\r\n\r\nLê Tiếu nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng trong đôi mắt nai vô cùng rực rỡ, ẩn chứa ý cười: “Cảm ơn điện thoại Diễn gia tặng.”
\r\n\r\n“Không cần cảm ơn, yến tiệc vẫn chưa bắt đầu sao?” Giọng nói từ tính của Thương Úc truyền đến, rõ ràng không khác gì ngày thường nhưng lại khiến nhịp tim ai đó đập loạn.
\r\n\r\nLê Tiếu trả lời thành thật: “Vẫn chưa, nhưng chắc sắp rồi.”
\r\n\r\nThương Úc đáp lại một tiếng “Ừ”, thoáng ngừng rồi nói: “Cứ chơi vui vẻ, có việc thì gọi cho tôi.”
\r\n\r\nKết thúc cuộc gọi, Lê Tiếu dừng chân ở hành lang rất lâu.
\r\n\r\nDù nhịp tim đã ổn định, nhưng cảm giác rung động tận đáy lòng vẫn cứ quẩn quanh.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nBên kia, biệt thự Nam Dương.
\r\n\r\nHiên thưởng rượu ở lưng chừng tầng hầm, tủ rượu ba mặt áp tường bày la liệt rượu có tiếng.
\r\n\r\nTrước quầy bar cẩm thạch đen, Thương Úc và Âu Bạch ngồi sóng vai, Thu Hoàn thì đứng bên trong làm người pha chế.
\r\n\r\nThương Úc kết thúc cuộc gọi thì đặt điện thoại sang một bên, cầm ly Tequila đã pha chế, tùy ý nhấp môi.
\r\n\r\nÂu Bạch và Thu Hoàn nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ chế giễu.
\r\n\r\nLúc này, hai ngón tay Thu Hoàn đang kẹp cốc đong, đổ 1 ounce Tequila vào bình pha chế, nhíu mày nhìn Thương Úc, giọng chua loét: “Chúng ta quen biết nhau lâu vậy rồi, sao không thấy cậu tặng điện thoại cho tôi nhỉ?”
\r\n\r\nÂu Bạch phụ họa: “Tôi cũng không thấy.”
\r\n\r\nLúc này, vầng sáng nhạt của đèn treo kiểu Âu trên đinh quầy bar rọi quanh Thương Úc, bao bọc lấy vẻ ngang ngược và sắc bén của anh.
\r\n\r\nThương Úc nốc cạn ly Tequila, đôi mắt lạnh nhạt sâu kín nhìn Thu Hoàn: “Nói lắm thế.”
\r\n\r\nThu Hoàn pha rượu: “…”
\r\n\r\nGiờ hạ độc còn kịp không nhỉ?
\r\n\r\nÂu Bạch ở một bên cười trên sự đau khổ của người khác, ngón tay gõ lên quầy bar, nét mặt chính trực: “Thiếu Diễn, nói thật đi, cậu và em gái của tên thổ phi Lê Tam kia thật ra là thế nào?”
\r\n\r\nDứt lời, Thu Hoàn cũng ngừng tay, nhìn chằm Thương Ủc không chớp mắt: “Tôi cũng tò mò.
\r\n\r\nBộ dáng cậu che chở con bé ấy ở Cửu Tôn chiều nay suýt chút nữa làm tôi nghĩ rằng hai người đã tò te nhau rồi.”
\r\n\r\n“Nói cho công bằng thì ngoại trừ xuất thân cũng được thì những phương diện khác của con bé chưa chắc xứng với cậu.”
\r\n\r\n“Không nói đến chuyện khác, tôi chi nhắc tới Ám Đường thôi.
\r\n\r\nCậu cảm thấy dựa vào năng lực của con bé thì có thể nhận được sự phê chuẩn của Ám Đường sao?”
\r\n\r\nÁnh mắt Âu Bạch nóng rực, anh ta nhìn Thương Úc, cũng mím môi như thật mà gật đầu.
\r\n\r\nTrong lúc hai người họ phân tích chủ quan thì Thương Úc chi lạnh nhạt cụp mắt.
\r\n\r\nAnh im lặng một lúc, sau đó dựa ra lưng ghế chân cao, ngón tay đỡ để ly, nhẹ xoay vòng, giọng ngạo mạn: “Năng lực của cô ấy thế nào thì chờ hai cậu nhận được sự phê chuẩn của Ám Đường rồi đánh giá cũng chưa muộn.”
\r\n\r\nThu Hoàn: “…”
\r\n\r\nÂu Bạch: “…”
\r\n\r\nTrời đất, quên mất vụ này, ê mặt quá!.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo