Thu Hoàn tức đến bật cười, đứng lên đẩy ghế rồi sải buớc đi về hướng bên kia bãi cỏ.
\r\n\r\nLoáng thoáng, anh ta nghe Thương Úc nuông chiều bảo: “Dù muốn uống rượu thì cũng không thể uống quá nhiều Brandy.”
\r\n\r\nThu Hoàn cười lạnh, đi nhanh hơn.
\r\n\r\nDẹp anh em tốt gì đó đi ha, đều là đàn ông chó má thấy sắc quên nghĩa.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nThu Hoàn đi chưa bao lâu, Lê Tiếu nhìn đồng hồ đeo tay của Thương Úc: “Mấy giờ rồi anh?” Thương Úc đáp: “Chưa đến bốn giờ.” Anh đánh giá vẻ mặt cô: “Tôi có việc à?”
\r\n\r\nLê Tiếu gật đầu, vấn về tai, nhếch môi hờ hững: “Phải, tiệc chia tay đời sinh viên.”
\r\n\r\n“Mấy giờ bắt đầu? Để Lưu Vân đưa em đến đó.” Thương Úc cầm gói thuốc lá trên bàn, kẹp một điều ở đầu ngón tay: “Tụ tập không được uống rượu.
\r\n\r\nTám giờ sáng mai nhớ đến báo danh ở hội đồng quản trị.”
\r\n\r\nLê Tiếu lại nhìn bình rượu trên bàn, nhếch môi cười nhạt: “Diễn gia quên à, ở trước mặt người lạ, tôi không uống rượu.”
\r\n\r\nCô không nói dối, chuyện uống rượu thì cô luôn phân rõ ràng.
\r\n\r\nVừa rồi cô thấy Thương Úc nâng ly cạn sạch nên trong lòng nhộn nhạo mới tự rót cho mình một ly.
\r\n\r\nCô muốn thử nếm rượu của anh xem liệu nó có nồng nàn say lòng người như con người anh không.
\r\n\r\nMà những lời này, dường như là lấy lòng đàn ông.
\r\n\r\nThương Úc liếc nhìn Lê Tiếu, yết hầu quyến rũ trượt lên xuống: “Ngoài trừ Trương Nhạc Sơn, ở Cục Cảnh sát còn ai làm khó em nữa không?”
\r\n\r\nLê Tiểu lắc đầu, nói không có rồi cầm một miếng trái cây: “Những viên cảnh sát khác đều theo lệnh làm việc, không trách họ.”
\r\n\r\nDứt lời, cô thoáng ngừng: “Diễn gia, cho tôi mượn điện thoại một lát.”
\r\n\r\nThương Úc lấy điện thoại trong túi quần ra, mở khóa màn hình rồi đưa cho cô: “Điện thoại của em đâu?”
\r\n\r\nLê Tiếu nhận lấy, vừa mở lịch sử cuộc gọi vừa giải thích: “Vừa rồi vội ra khỏi Cục Cảnh sát nên quên cầm theo.
\r\n\r\nTối nay lấy lại sau, thuận tiện đón người.”
\r\n\r\nCô ngừng lại ở mục trò chuyện gần đây trên lịch sử cuộc gọi, muốn bấm số dưới góc phải theo bản năng.
\r\n\r\nNhưng mới lướt qua, cô chợt thấy một cái tên.
\r\n\r\nBabyGirl!
\r\n\r\nLịch sử cuộc gọi của Thương Úc không nhiều, dù chi liếc qua, Lê Tiếu cũng nhìn thấy số điện thoại dưới cái tên.
\r\n\r\nĐó là số của cô.
\r\n\r\nHô hấp của cô thoáng ngưng lại, rồi nhịp tim bỗng chốc đập rối loạn.
\r\n\r\nMấy giây sau, cô bình tĩnh lại, bật bàn phím số rồi chủ động gọi cho Đường Dực Đình.
\r\n\r\nLúc chờ người bắt máy, Lê Tiếu cầm điện thoại, ngó sang chỗ khác nhìn dòng sông xa xa, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, bật cười.
\r\n\r\nĐường Dực Đình nhanh chóng bắt máy, giọng e dè: “A lô, cho hỏi, ai đấy?”
\r\n\r\nLê Tiếu thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: “Mình đây.”
\r\n\r\n“Tiếu Tiếu?” Đường Dực Đình dò xét kêu lên.
\r\n\r\nNghe tiếng trả lời của Lê Tiếu thì cô nàng vội nói: “Trời đất, đây là dãy số mười con liên tiếp của vị boss nào thể?”
\r\n\r\nLê Tiếu cụp mắt thở dài, đổi để tài: “Tới hội sở Cửu Tôn đón mình.”
\r\n\r\n“Hả? Cậu bỏ mình ở studio rồi đến hội sở Cửu Tôn buông thả à? Lê Tiếu Tiếu, cậu làm vậy có đúng không?”
\r\n\r\nLê Tiếu: “…”
\r\n\r\nCô vội nói đến nhanh đi rồi cúp máy.
\r\n\r\nLúc này, Thương Úc bắt tréo chân, cổ áo mở rộng đầy tùy hứng, ngón tay kẹp điếu thuốc: “Sao không để Lưu Vân đưa đi?”
\r\n\r\nLê Tiếu đặt điện thoại lên bàn: “Tối nay Đường Dực Đình cũng tham gia tiệc chia tay, nên tôi đi cùng cậu ấy thuận tiện hơn.”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo