Cô gái dè dặt nhìn Lê Thiếu Quyền, thấy anh ta không hề nhìn mình thì khổ sở cụp mắt, lẩm bẩm: “Tìm danh sách gần bạn…!trên WeChat.”
\r\n\r\nĐúng là trò đùa trên mạng.
\r\n\r\nLê Tiếu nhìn chằm chằm cô gái, sau đó như có điều suy nghĩ mà nhìn người anh.
\r\n\r\nTừ cách ăn mặc của họ thì chắc hẳn gia cảnh không mấy khá giả.
\r\n\r\nHơn nữa, khi nộp vật tùy thân ở Cục Cảnh sát, điện thoại mà họ lấy ra là kiểu dáng rất cũ.
\r\n\r\nNếu vì tiền thì dễ rồi, nhưng nếu thật sự chỉ muốn một kết quả với Lê Thiểu quyền thì…
\r\n\r\nNghĩ đến đây, Lê Tiếu nhìn Lê Thiếu Quyền đang đứng góc tường về vòng tròn, ánh mắt ngầm phân tích tình thể hiện tại.
\r\n\r\nLúc này, hai người đàn ông hơi lớn tuổi còn lại khá luống cuống, tầm mắt giao nhau rồi hướng về phía người anh, gọi: “Người anh em, giờ phải làm gì đây? Hôm nay hai chúng tôi còn chưa dọn xong đống xi măng nữa.
\r\n\r\nCậu phải đến tiến công hôm nay cho chúng tôi đấy.”
\r\n\r\nNgười anh em?
\r\n\r\nVừa nghe thế, Lê Thiếu Quyền ngây người ngẩng đầu lên hỏi: “Hai người không phải là cậu Cả cậu Hai của anh ta à?”
\r\n\r\n“Thôi đi, ba chúng tôi là công nhân cùng công trường thôi, kéo nhau đến để có khí thế!”
\r\n\r\nLê Thiếu Quyền lập tức ôm đầu: “…” Fck!
\r\n\r\n…
\r\n\r\nPhía bên kia, Thu Hoàn rời khỏi Cục Cảnh sát không lâu, ngồi trên xe với ánh mắt thích thú, sau đó gọi ngay cho Thương Úc.
\r\n\r\n“Thương lão đại, hiện có bận không?”
\r\n\r\nGiọng nói trầm thấp của Thương Úc truyền đến: “Có chuyện gì?”
\r\n\r\nThu Hoàn vui vẻ bắt tréo chân, nhìn cảnh đường phố vụt nhanh qua ngoài cửa xe: “Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à?”
\r\n\r\nThương Úc không nói lời nào, cùng với tiếng bật lửa là âm thanh hút thuốc hít vào thở ra.
\r\n\r\nThu Hoàn hậm hực sờ lông mày, nếu nói thế không có tác dụng thì thẳng thắn: “Tôi nhìn thấy cô gái nhà cậu ở Cục Cảnh sát Nam Dương.”
\r\n\r\n“Ừm, cô ấy đi làm việc à?” Thương Úc nhà khói, âm điệu thong thả.
\r\n\r\nNghe thể, Thu Hoàn cười gian xảo, tặc lưỡi: “Tôi cũng không biết, nhưng tôi nghe cảnh sát viên phá án nói, hình như cô ấy dính líu đến án bắt cóc.
\r\n\r\nHơn nữa…”
\r\n\r\n“Tút…”
\r\n\r\nThu Hoàn còn chưa nói hết đã bị tiếng báo máy bận chặn họng.
\r\n\r\nAnh ta ngây người, giơ điện thoại lên cười mắng.
\r\n\r\nHóa ra anh ta đã đánh giá thấp độ sốt ruột của Thương lão đại với cô gái kia.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nCục Cảnh sát.
\r\n\r\nƯớc chẳng qua khoảng mười lăm phút, phòng tra hỏi mở ra, Tiểu Vương và Phó Cục trưởng đi vào.
\r\n\r\nKhi đứng lại, Phó Cục trưởng đặt tư liệu lên bàn: “Ai là Lê Tiếu?”
\r\n\r\nNhững người khác trong phòng tra hỏi không hẹn mà cùng nhìn về bên trái ghế sát tường.
\r\n\r\nMà Lê Thiếu Quyền cũng đứng dậy, cảnh giác nhìn Phó Cục trưởng đang cáo mượn oai hùm: “Các người muốn làm gì?”
\r\n\r\nPhó Cục trưởng chỉ Lê Thiếu Quyền: “Im miệng cho tôi, không hỏi cậu.”
\r\n\r\nGiây kế tiếp, ông ta lật tư liệu, ngồi trên ghế nhìn cô gái xinh đẹp mà ngây người, ánh mắt thèm muốn.
\r\n\r\nSau đó, ông ta hằng giọng, vênh mặt yêu cầu: “Lê Tiếu đúng không, bản cục muốn hỏi, cô đến trước mặt tôi.”
\r\n\r\nPhòng tra hỏi lập tức yên ắng.
\r\n\r\nLê Tiếu cũng không nhúc nhích, đổi mắt nai đen nhánh sắc bén nhìn ông ta: “Ông là ai?”
\r\n\r\nNửa năm nay cô quá bận việc tốt nghiệp nên không chú ý đến việc thay đổi nhân sự ở Cục Cảnh sát Nam Dương.
\r\n\r\nNgười này tự xưng là “bản cục”, lẽ nào Cục trưởng đã bị đổi rồi?.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo