Thu Hoàn theo sát Lê Tiểu, không ngừng liếc chiến hộp trong tay cô: “Chẳng phải tôi ra đón em sao?”
\r\n\r\nLê Tiểu vẫn lạnh nhạt: “Tôi có tài cán gì khiến anh Thu đích thân ra đón?”
\r\n\r\nPhải, tôi vẫn chưa hết giận đấy.
\r\n\r\nThu Hoàn đan tay vào nhau, lại nhìn chiếc hộp đưng máy ảnh, ánh mắt lóe sáng, nói: “Em gái à, chuyện ở Cục Cảnh sát đúng là lỗi của tôi.
\r\n\r\nNhưng em yên tâm, Trương Nhạc Sơn đã bị dẫn đi điều tra rồi.
\r\n\r\nTôi đảm bảo với em, đòi này ông ta không còn cơ hội trở mình nào nữa.”
\r\n\r\nDứt lời, Thu Hoàn còn cười nịnh nọt sáp lại gần cô hơn: “Nên em thấy đấy, tôi có thể trở mình đúng không?”
\r\n\r\nLê Tiếu nhướng mày nhìn Thu Hoàn, vẻ mặt lạnh nhạt khiển Thu Hoàn cảm thấy không chắc chắn.
\r\n\r\nNgay lúc này, anh Cả Lê Quân lại từ thang máy đi ra.
\r\n\r\nThân là Tổng Thư Ban Thư ký Nam Dương, anh mặc âu phục xanh đậm phối với sơ mi trắng.
\r\n\r\nCổ áo có cài huy chương, vừa trang trọng vừa không mất đi nét khí phách ưu nhã.
\r\n\r\nNhân viên đi ngang qua thấy anh đều vội gật đầu: “Chào Tổng Thư ký.”
\r\n\r\nMỗi tiếng chào hỏi đều đại biểu cho quyền lợi cùng địa vị cao nhất ở anh ở Ban Thư ký Nam Dương.
\r\n\r\nLê Tiếu và Thu Hoàn nghe tiếng chào đều ngoảnh lại nhìn.
\r\n\r\nLê Quân đi đến, nhìn thấy Lê Tiếu thì nét mặt dịu dàng hẳn đi: “Tiếu Tiếu đến lúc nào thể? Sao không lên lầu?”
\r\n\r\nLê Tiểu đưa cái hộp ra, đáp lại: “Em mới đến.”
\r\n\r\nLê Quân nhận lấy hộp, nhìn thoáng sang Thu Hoàn rồi nói tiếp: “Anh Cả thay mặt xưởng cơ giới cảm ơn em.
\r\n\r\nNếu đã đến rồi thì trưa nay cũng dùng bữa đi?”
\r\n\r\n“Phải, đi ăn chung nhé, tôi mời.”
\r\n\r\nĐối mặt với lời mời nịnh nọt của Thua Hoàn, Lê Tiếu tuyệt tình chối từ: “Không được, em chi tạm thời ra ngoài, cần phải quay về.”
\r\n\r\nDứt lời, cô xoay người muốn đi, nhưng lại dừng bước: “Nếu máy ảnh bị hỏng thì anh Thu nhớ đến tiền.”
\r\n\r\nThu Hoàn: “!!"
\r\n\r\nLê Tiếu đưa máy ảnh xong thì lên xe trở về Tập đoàn Diễn Hoàng.
\r\n\r\nVào thang máy chuyên dụng quay lại tầng 101, vừa khéo là một giờ chiều.
\r\n\r\nThư ký lễ tân đang cầm kính thoa son, thấy Lê Tiếu thì nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Tổng Giám đốc Vân tìm cô.”
\r\n\r\nỒ, Lưu Vân.
\r\n\r\nLê Tiếu gật đầu nói đã biết, bằng qua hành lang im ắng, đi thẳng đến phòng làm việc của Lưu Vân.
\r\n\r\nCô gõ cửa phòng, chưa nghe được lời đáp lại thì phía sau bên phải đã truyền đến giọng nói: “Cô Lê.”
\r\n\r\nLê Tiếu ngoảnh lại, thầy Lưu Vân đang đi đến: “Lễ tân nói anh tìm tôi?”
\r\n\r\nLưu Vân gật đầu khẽ, nhìn về phòng làm việc của Chủ tịch ở bên cạnh: “Vừa rồi lão đại hỏi tôi cô đã đi đâu.”
\r\n\r\n“À, ra ngoài làm ít việc, để tôi nói lại anh ấy.
\r\n\r\n” Lê Tiếu chỉ đáp một câu, xoay người về phòng làm việc.
\r\n\r\nLúc Lê Tiếu chậm rãi đẩy cửa phòng Chủ tịch ra, mùi thuốc lá nhàn nhạt lập tức truyền đến.
\r\n\r\nThương Úc đang dựa lưng ra ghế, nhìn ra đường phố ngoài cửa sổ, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, nhả khói.
\r\n\r\nLê Tiếu đóng cửa lại, đi đến sau lưng anh, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói trầm thấp của anh đã vang lên: “Em đi đâu thể?”
\r\n\r\n“Tôi đi đưa đổ cho anh cả.
\r\n\r\n” Lê Tiếu đứng chếch phía sau, nhìn sườn mặt Thương Úc mà trả lời thành thật.
\r\n\r\nAnh bắt tréo chân, môi mỏng nhà khói: “Ăn trưa rồi?”
\r\n\r\nLê Tiểu lắc đầu, chợt nhìn thấy hộp cơm tinh xảo đặt trên kỷ trà.
\r\n\r\nĐó là! đồ mang đi của Thủy Tinh Uyển?
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo