"Con... Phó Niên cúi đầu kéo chăn, trên mu bàn tay nhỏ, nơi kim đâm vào vẫn còn vết bâm tím nhàn nhạt, ngón tay siết chặt chiếc chăn trắng tinh đến biến dạng, Sở Dung không thúc giục, chỉ lặng lẽ đợi xem Phó Niên muốn nói cái gì. "Con xin lỗi

\r\n\r\n

Dù có chút mệt mỏi nhưng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi đã nói ra.

\r\n\r\n

Tách.

\r\n\r\n

Sở Dung thấy một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay của Phó Niên.

\r\n\r\n

Nhìn lên, đôi mắt của Phó Niên như ao nước nhỏ, nước mắt không ngừng tràn ra. Từng giọt nước mắt rơi xuống chiếc chăn, ướt đẫm.

\r\n\r\n

"Niên Niên, con sao vậy?" Sở Dung hỏi.

\r\n\r\n

Cô nhanh chóng rút ra hai tờ khăn giấy, lau đi khuôn mặt ướt nhòe của Phó Niên. Không cần dùng tay chặn lại, khăn giấy đã thấm đẫm nước mắt và dính lên mặt cậu.

\r\n\r\n

Không thể không nói, nếu như nói suy nghĩ của Phó Dư dễ hiểu giống như một chú chó Samoyed ngốc nghếch thì suy nghĩ của Phó Niên lại giống như chú mèo mun nhỏ, mà Sở Dung mãi mãi không thể hiểu thấu, trên gương mặt đen tuyên không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng không biết vào một lúc nào đó, mèo đen nhỏ sẽ đột nhiên thay đổi tâm trạng chẳng hạn như nhẹ nhàng chạy tới làm nũng, hoặc là tự cuộn tròn mình thành một quả câu rồi trốn trong một góc. Phó Niên khóc nức nở nhưng không nói gì. Phó Dư lo lăng nhìn anh mình, nghĩ rằng cậu ấy cảm thấy không khỏe, vội vàng nói: Mẹ, con đi gọi chị y tá nhé!"

\r\n\r\n

Sở Dung không vội, cô biết rằng Phó Niên không phải khóc vì cơ thể đau nhức. Niên Niên là một đứa trẻ rất tự trọng, không bao giờ khóc vì cảm thấy không thoải mái.

\r\n\r\n

Cậu rất ít khi khóc, Sở Dung đoán là do Niên Niên đang buôn.

\r\n\r\n

"Tại sao Niên Niên lại xin lỗi mẹ?" Sở Dung nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho cậu, ân cần nói: Mẹ không giận con đâu.. Phó Niên ngẩng đầu, mắt đẫm lệ Hôm đó, con nên đi dạo cùng mẹ. Nếu con đi theo, mẹ đã không đi lạc. Con sợ mẹ tức giận, không cần con nữa. Xin lỗi, sau này con sẽ cùng mẹ đi dạo và con sẽ không chơi mô hình nữa...

\r\n\r\n

Nghe Phó Niên nói, Sở Dung nhận ra rằng cậu đang nhớ lại một chuyện cũ và cô không cần phải nói những điều định nói nữa.

\r\n\r\n

Cả hai dường như đều đang nghĩ vê cùng một kỷ niệm.

\r\n\r\n

Buổi chiêu cuối cùng đó, cô gọi Phó Niên cùng nhau ra ngoài đi dạo, tuy nhiên bạn nhỏ đang mê mẩn với mô hình mới được cậu gửi cho hai ngày trước nên đã từ chối cô, sau cùng thì hai người cũng không thể gặp nhau lần cuối.

\r\n\r\n

Sở Dung không biết tại sao Phó Niên lại đột nhiên nhớ lại chuyện này, bởi đây là điều đã xảy ra khi Phó Niên mới bốn tuổi.

\r\n\r\n

Hơn nữa, Phó Niên đã trải qua nhiều thế giới và ký ức của cậu cũng đã bị xóa mờ không ít do sự tàn ác lặp đi lặp lại của 04. Sau khi Sở Dung khôi phục trí nhớ, thực ra cô cảm thấy Phó Niên có nhớ lại hay không đều được, theo tính cách của cậu, những chuyện không tốt đẹp chắc chắn sẽ thường xuyên bị cậu lấy ra để hành hạ bản thân, Sở Dung thấy không cần thiết, trẻ con mà, trưởng thành sớm quá cũng không tốt, thời gian hạnh phúc nhất chắc chắn chính là lúc trong đầu chứa ít việc nhất, nếu như cái gì cũng biết, vậy tuổi thơ trôi qua sẽ không hề dễ dàng.

\r\n\r\n

Hơn nữa, đó chỉ là một buổi chiều bình thường. Kẻ gây ra mọi chuyện là 04, không phải lỗi của ai cả.

\r\n\r\n

Tại sao Phó Niên lại nghĩ rằng biến cố là do mình?

\r\n\r\n

Sở Dung thở dài: "Con nói sai rôi, Niên Niên. Thật may là khi ấy con không đi cùng mẹ."

\r\n\r\n

 

1.31344 sec| 2396.016 kb