"Hỏng thật rồi.' Sở Dung càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Đêm qua, Sở Huân rời đi mà không có dấu hiệu gì bất thường nhưng trợ lý nói rằng cậu đã nhắn tin từ sáng sớm. Có lẽ cậu đã gặp chuyện gì trên đường về.

Lễ nào 04 có liên quan?

Đôi mắt của Sở Dung co lại. 04 có thể không định tấn công cô nhưng không chắc sẽ không gây hại đến người xung quanh. Trước đây, Sở Huân luôn muốn giao dịch với 04. Nếu gặp được hắn, cậu sẽ không cảnh giác chút nào. Sở Phong cũng cùng suy nghĩ và nói: Anh sẽ đi tìm.

"Em gọi hỏi Phó Như Hối xem, có lẽ anh ấy biết Tiểu Huân sống ở đâu.' Sở Dung hơi luống cuống nhưng vẫn không đến nỗi hoảng loạn, Phó Như Hối đã nhớ lại Sở Huân, lúc trước cố ý tìm Sở Huân đến làm thây dạy đàn cho cô, Phó Như Hối chắc chắn biết thông tin của Sở Huân.

Tuy nhiên, cô không để ý là điện thoại của Phó Như Hối từ hôm qua đến giờ vẫn chưa liên lạc được! Bây giờ cô có gọi qua, cũng là âm báo bận như cũ. Cô lại gọi thêm vài lân, may mà tiếng chuông điện thoại vang lên lân thứ bảy thì điện thoại được kết nối.

"Phó Như Hối" Sở Dung gấp gáp: "Anh đang ở đâu?”

Tiếng két két vang lên, rồi giọng nói dịu dàng của anh đáp: "Anh đang ở nhà, sao thế?"

"Anh biết địa chỉ của Tiểu Huân không? Cậu ấy sống ở đâu?” "Tiểu Huân?" Phó Như Hối hỏi lại: "Ý em là Sở Huân?"

"Đúng rồi."

"Em hỏi cậu ta làm gì?" Phó Như Hối cười nói: "Em tìm cậu ta có việc gì sao? Lại muốn đàn piano hả?"

Sở Dung sững sờ: "Có việc khác, em sẽ giải thích sau. Trước hết cho em địa chỉ, anh có không?”

"Có." Phó Như Hối uể oải: "Nhưng chẳng phải chúng ta đang ly hôn sao? Dung Dung, ly hôn rồi mà vẫn nhờ anh giúp đỡ à?"

"Ly hôn rôi thì vẫn còn chút tình cảm” Sở Dung bình tĩnh: "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái. Tổng giám đốc Phó, giúp em chút đi.

Phó Như Hối cười: "Được, em nói đúng. Địa chỉ sẽ gửi cho em, cần anh tìm tài xế đến đón không?”

"Không cần, em cúp máy trước.

Sở Phong nhìn Sở Dung: "Phó Như Hối nói gì?"

Sở Dung xua tay: "Không có gì, anh, trước hết chúng ta đi tìm Tiểu Huân. Chuyện khác để sau.

Sở Phong gật đầu và không hỏi thêm gì nữa.

"Chúng ta có nên dẫn Niên Niên và Tiểu Ngư theo không?” Sở Phong do dự: "Từ đây đến nhà Sở Huân nhanh nhất cũng mất bốn tiếng." Bệnh của Phó Niên vừa khỏi, nên Sở Phong cảm thấy không cần thiết phải để lũ trẻ chịu khổ.

Sở Dung chân chừ một lúc, rồi kiên quyết: "Dẫn theo đi."

Cô không muốn để Phó Niên và Phó Dư ở một mình. 04 có thể làm bất cứ điều gì và nếu cô không có mặt, thì Phó Niên và Phó Dư sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, Phó Niên và Phó Dư tha thiết nhìn cô, không muốn bị bỏ lại phía sau.

Cô dịu lòng, ôm lấy Phó Dư: "Đi tìm cậu nhỏ với mẹ nhé, có sợ không?” 'Đương nhiên là không ạ! Cậu nhỏ tốt như thế" Phó Dư căn bản không biết trong lòng Sở Dung đang lo lắng điều gì, phản ứng của cậu bé không nhạy bén bằng Phó Niên, cảm giác yêu thích ghét bỏ với Sở Huân cũng chẳng ra làm sao, Sở Huân rõ ràng chưa từng cho cậu bé vẻ mặt tốt nhưng cậu bé vẫn cho rằng cậu nhỏ rất tốt.

Phó Niên có thể cảm nhận được gánh nặng của Sở Dung và Sở Phong, cậu đoán cậu nhỏ chắc chắn đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn khá nghiêm trọng. Phó Niên hơi liên tưởng đến việc Sở Phong ở trên cơ thể của chú Tô, chuyện này rất bất thường, giống như những vị Đại La kim tiên* có thể biến thân trong phim truyền hình, điêu này cũng nói lên rõ, khẳng định có người lợi hại giống như thân tiên đang làm những việc khiến cho mẹ và cậu không thể ứng phó cho nên vẻ mặt của họ mới phiền muộn như thế.

*Đại La kim tiên: là một loại thần tiên trong Đạo giáo. Mục đích cuối cùng của người tu Đạo là thăng thiên đến Đại La thiên thành, nơi các tôn thần, thiên tôn tối cao cư ngụ. Đại La kim tiên là những thần tiên cư ngụ ở thiên thành Đại La.

6.23836 sec| 2392.898 kb