Từ nhỏ đã chứng kiến anh trai bất bình vê việc chị gái tìm bạn trai không ra gì, Sở Huân dân dần hình thành thành kiến sâu sắc với Phó Như Hối sau nhiều sự việc đã xảy ra.

Sở Phong không nói gì, chỉ gõ nhẹ vào sau đầu Sở Huân, tỏ vẻ bất bình với suy nghĩ của cậu nhóc này, thậm chí mắng cả Sở Dung.

Sở Dung không phản ứng, không nghĩ nhiêu vê chuyện đó, cô và Phó Như Hối vẫn đang giả vờ "ly hôn". Cho đến khi xác định được ai là 04, Sở Dung không có ý định tái hợp” với Phó Như Hối. Sở Huân là người thế nào, Sở Dung hiểu rất rõ vài câu ba hoa của cậu ấy cũng không thành vấn đề. "Không sao đâu, em hiểu mà." Sở Huân đã nhắc nhở đúng, may mắn là cô không nói quá nhiều chuyện không nên nói với Phó Hòa Ngọc, cô luôn giữ mức độ, diễn vai tròn trịa, không để lộ điểm yếu trước mặt anh ấy.

"Niên Niên vẫn đang ốm, khi cậu bé đỡ hơn chút nữa thì chị sẽ đến thăm em. Ngày mai em còn phải đi làm phải không? Về nhà nghỉ ngơi sớm nhé." Sở Dung nói với Sở Huân.

Căn nhà lớn năm tâng của Sở Huân vẫn chưa hiện ra trước mắt, từ khi trong nhà có chuyện, ba anh em họ đã không còn mua nhà lớn để ở. Dù sao, một ngôi nhà quá lớn lại cảm thấy không thoải mái. Dù chỉ ở một mình nhưng là một ngôi sao, Sở Huân biết cách tận hưởng. Mặc dù hiếm khi ở nhà, cậu vẫn mua căn hộ rộng lớn như vậy.

Sở Huân nhìn Phó Niên và thâm nghĩ: "Mau khỏe lại đi, tốt nhất sáng mai hết sốt luôn." "Anh sẽ ở đây canh chừng." Sở Phong ngồi xuống ghế dài: "Mấy ngày này phải cẩn thận, không an toàn..

Hôm nay anh đến kịp lúc, nếu không, hậu quả khó mà tưởng tượng được. Nhìn lại tình hình, Sở Phong vẫn còn sợ. Sau khi kiểm tra hệ thống giám sát ở bệnh viện, anh chỉ thấy cánh tay kéo Sở Dung xuống cầu thang. Khi camera quay đến người bóp cổ cô, màn hình liền biến dạng, còn máy tính phát ra tiếng điện nhiễu ù ù.

Qua những thao tác này, Sở Phong đoán ngay ai là thủ phạm. Không ai khác ngoài 04. Hắn quả thật như một con quỷ đáng sợ trong phim nước ngoài.

04 đột nhiên ra tay chứng tỏ hắn đã mất bình tĩnh, không chắc liệu hắn có tiếp tục trở lại hay không. Sở Phong không thể yên tâm để Sở Dung một mình ở đây.

Một cảm xúc nhẹ nhàng vương vấn trong lòng Sở Dung: "Cảm ơn anh.

Sở Huân cắn môi, nói với vẻ kiên quyết: "Vậy em cũng sẽ ở lại đây để canh."

-Em canh cái gì? Đi làm việc của em đi" Sở Phong phản bác, chỉ vào vết bâm tím trên mặt mình: “Nhìn cái màu xanh tím trên mặt em kìa, ở đây đâu có đồ tẩy trang của em. Khi nào xong việc thì lại đến."

Từ nhỏ, anh hai đã dạy rằng họ phải hoàn thành công việc của mình. Nếu bỏ bê hoặc trốn tránh nghĩa vụ, bị anh hai biết được thì chắc chắn sẽ bị phạt nặng.

Hơn nữa, con đường trở thành ngôi sao mà Sở Huân đã chọn là quyết định của chính mình, cậu biết mình không thể tranh cãi được nên không dám phản bác anh hai vê điều này.

Anh hai có thể chấp nhận việc cậu ta trang điểm đậm như vậy đã là nhân từ rồi, Sở Huân không định được đằng chân lân đằng đầu. Cậu ta buồn bã gật đầu: "Vậy em đi trước đây, sáng sớm ngày mai lại tới, chị, anh, hai người muốn ăn cái gì, sáng mai em sẽ mang qua cho mọi người..

Sở Phong nghiêm nghị nói: "Không cần đâu, đi làm cho tốt, làm xong rồi hãy đến."

"Ồ" Sở Huân thầm nghĩ, giá mà mình đã chọn ca đêm, thì sáng sớm có thể tan ca ngay khi anh hai thức dậy.

"Vậy em đi nhé?" Sở Huân lưu luyến nói: "Trước mười hai giờ trưa mai em sẽ qua, anh nhớ mua cơm trưa cho em nhé, em muốn ăn gạch cua xào trứng." Sở Phong kiên nhẫn nói: "Biết rôi, mau đi đi. Chú ý an toàn trên đường.

Sở Huân không còn lảng vảng nữa, buôn bã đóng cửa rời khỏi.

6.16154 sec| 2386.375 kb