"Đừng sợ, tôi còn có thể làm gì cô trong mơ sao?` 04 cứng ngắc làm ra vẻ mặt cười tủm tỉm, rõ ràng là thân thể con người nhưng bất ngờ lại khiến cho Sở Dung có cảm giác khủng bố.
Sở Dung chưa lùi bước, 04 không thấy xấu hổ sao? Việc anh ta làm lúc nãy còn ít sao? Ai đã lái xe đâm vào cô? Không vui chút nào, đợi trong thế giới nát này lâu như thế mà vẫn chưa để đồ bỏ đi Hách Hàn Vận đó trở mình." 04 phát hiện mình cố ý nở một nụ cười đáng sợ mà không dọa được Sở Dung, anh ta hơi thất vọng: "Sẽ không nhận việc nhét tiên để đi đến thế giới nhỏ mà nữ chính làm nhiệm vụ nữa, vô dụng đến thế là cùng." Uổng công anh ta tiêu hao nhiều năng lượng và điểm như thế, cho dù nhiệm vụ hoàn thành thì điểm có thể đạt được cũng còn lâu mới bù đắp lại những tổn thất của anh ta.
Uổng công anh ta tiêu hao nhiêu năng lượng và điểm như thế, cho dù nhiệm vụ hoàn thành thì điểm có thể đạt được cũng còn lâu mới bù đắp lại những tổn thất của anh ta. Nếu không phải không thể cưỡng ép giết Hách Hàn Vận, 04 hẳn đã trực tiếp xử lý cô ta rồi.
"Nhét tiên để đến thế giới nhỏ?" 04 lẩm bẩm như một đứa trẻ oán trách, không chút kiêng dè trước mặt Sở Dung, vô tình tiết lộ bí mật của mình. Sở Dung nhạy bén nắm bắt được từ khóa: “Hách Hàn Vận?”
04 nhún vai thờ ơ, nói: "Nếu cô có chút vốn thì tốt quá rồi. Tôi hy vọng cô là nữ chính mà tôi cân giúp đỡ." Nếu đổi Hách Hàn Vận thành Sở Dung, hắn đã sớm đạt đủ điểm năng lượng và vui vẻ rời đi.
Thật đáng tiếc, dù Sở Dung có tài giỏi đến đâu, không có điểm cũng vô dụng.
Sở Dung lăng nghe những lời nhẹ nhàng từ 04 nhưng cảm thấy hơi ghê tởm. Đối với 04, thế giới này không khác gì một trò chơi; ông ta có thể đến và thay đổi nó tùy ý, thậm chí giết người không gớm tay.
Điêu đó khiến Sở Dung cảm thấy họ như những con vật nuôi, chỉ chờ người chủ quyết định thời điểm đem đi giết thịt. Khi họ tùy tiện giết bò, giết cừu, giờ đây lại trở thành con môi dưới lưỡi dao của người khác!
Ý thức được điều này, Sở Dung bỗng nhiên rùng mình, khi chạm phải nụ cười kỳ quái của 04, cảm giác ghê tởm khiến cô suýt nghẹt thở.
Bởi vì Sở Dung nhận ra rằng đây chính là phản ứng mà 04 mong đợi. Ông ta muốn cô suy nghĩ theo hướng đó, từ bỏ quyên lực của mình. Người biết càng nhiều, thế giới quan của họ càng dễ bị đánh sập và khi đó, tỉnh thân của họ sẽ bị người khác phá hủy.
Liệu đây có phải là điều mà 04 mong muốn?
Cô không thể trở thành con vật dưới dao của 04 và hệ thống tích điểm mà anh ta đứng saul 04 muốn cô tôn thờ anh ta như một vị thân trên cao, thực sự là không biết xấu hổ.
Sở Dung trừng mắt nhìn 04: "Đừng có giở trò nữa, anh không phải là bá chủ, chỉ là một kẻ xâm nhập tự phụ."
"Tôi không phải là kẻ không biết xấu hổ." 04 trơ trến nói: "Cô đừng cho rằng tôi khen cô vài câu liên cảm thấy bản thân có thể được nước làm tới. Cô Sở à, nói đến cùng thì cô cũng phải làm theo ý tôi thôi, giống như việc tôi muốn cô cho rằng bản thân là mẹ kế, không phải cô lấy đó làm tiêu chuẩn à? Muốn tôi cho cô nhớ lại lúc trước cô đã làm những việc gì hay không?”
"Thì sao chứ" Sở Dung mỉm cười: "Điều này chỉ chứng minh sự bất tài của anh, phải không? Nếu anh đã có bản lĩnh như thế, tại sao lại không có cách nào khiến tôi luôn nghe theo hướng kịch bản mà anh đã thiết lập? Hoá ra đây chính là thân thống trị thế giới sao? Chỉ là một con hổ giấy mà thôi, nhe nanh múa vuốt một trận, còn không phải chỉ chọc một cái đã vỡ sao. Mỗi lần thảm hại nhớ lại chắc rất hận phải không, ở mỗi thế giới đều bị tôi vạch trân, do đó thẹn quá hóa giận giết chết tôi nhưng lại bị Phó Hòa Ngọc gây áp lực, quay trở lại điểm xuất phát, thực ra anh rất cay cú hả? Thay vì nói anh là người khống chế cao quý chẳng bằng nói anh chỉ là một kẻ vô tích sự, là chó săn của Phó Hòa Ngọc."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo