Sau khi cơn buôn ngủ hoàn toàn tiêu tan, Sở Dung nhớ lại tất cả những cuộc thảo luận ban ngày với Phó Niên. Cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phó Như Hối, mím môi vài lần, muốn nói nhưng vẫn do dự. Phó Như Hối đưa cô lên tầng ba nhưng lại không vào phòng họ thường ngủ.
Phòng ngủ lớn nhất tâng ba, đối diện với phòng hiện tại của Sở Dung, từ thang máy phải rẽ phải mới đến được. Phòng ngủ có cửa đôi, không phải màu vàng hông mà là màu trắng tinh khiết, sáng bóng, khung cửa khắc hình trăng sao, sao chồng lên mặt trăng, thiết kế tinh xảo.
Phó Như Hối mở cửa bước vào một căn phòng đơn sáng sủa và rộng rãi, ngoại trừ một cây đàn piano màu trắng tinh lặng lẽ đứng ở giữa phòng thì không có gì khác. Đàn piano được phủ một lớp vải trắng với hoa văn phức tạp, rõ ràng là do lâu ngày không có ai sử dụng nên phủ một lớp vải trắng để tránh bụi.
Nó đẹp và tỉnh tế hơn chiếc đàn piano sang trọng trong phòng khách nhưng vì nó đứng một mình trong căn phòng không có ai ghé thăm này nên dù có tỏa sáng đến mấy cũng không ai thưởng thức. Ánh mặt trời chiếu vào tạo cho căn phòng một làn sương mù thời trung cổ, giống như một bức tranh sơn dầu bị lãng quên. Trong lòng Sở Dung có điều gì đó như được chạm vào.
Khi cô nhìn vào vật lớn này, một luông ấm áp tràn ngập khắp cơ thể, thẳng đến tận đáy lòng.
Phó Như Hối không dừng bước, anh dẫn dắt cô đi quanh cây đàn piano cô độc, qua một tấm rèm cửa pha lê tới phòng ngủ thực sự.
Bước vào căn phòng, có thể thấy ngay đây là phòng đặt piano vì nơi đây là góc sáng nhất, yên tĩnh và đẹp đẽ, chỉ cân ngồi xuống là cảm thấy an yên.
Giữa phòng piano và phòng ngủ có một bức tường dày nhưng lại không có cửa, vì vậy, nếu có người chơi piano trong phòng piano, âm thanh của đàn có thể truyền đến tai người năm trên giường.
Phòng ngủ này rất khác với phòng ngủ ban đâu của Sở Dung, nếu phòng ngủ trước theo phong cách cung điện cao cấp thì phòng ngủ này lại theo phong cách đơn giản nhưng trang nhã, thanh tao. Thành thật mà nói, không phải vì trong phòng có ít hay đồ nội thất rẻ tiên, mà là vì mọi thứ trong phòng trồng bình thường nhưng thực ra chúng đều có ý nghĩa thiết kế nào đó. Một chiếc tủ quân áo bằng gỗ và một chiếc tủ nhỏ nhỏ có thiết kế độc đáo, một chiếc đèn ngủ nhỏ khác biệt, một bức tranh với phong cách kì lạ, một chiếc rương và một chiếc tủ, một cửa và một cửa sổ, tất cả đều toát lên gu thẩm mỹ hoàn hảo của Sở Dung. Cô tự hỏi nếu tự mình thiết kế ngôi nhà thì nó cũng sẽ không khác gì ngôi nhà này bây giờ. Cũng giống như chiếc đàn piano bên ngoài, căn phòng ngủ này đã lâu không có người ở, mỗi đồ vật bị phai sắc trong căn phòng này đều như có sinh mệnh nhỏ, xinh đẹp nhưng không có sức sống.
Sự ấm áp trong lòng Sở Dung hóa thành dung nham nóng bỏng, khi ánh mắt chạm vào những thứ quen thuộc này, cô cảm thấy lồng ngực mình phập phông kịch liệt, trái tim như một quả câu lửa sắp biến thành ngọn lửa cuồng nộ, đốt cháy thân xác cô.
Tại sao, tại sao lại quen thuộc đến vậy? Sở Dung không thể tin được, cô nắm chặt vạt áo không thốt nên lời.
Phó Như Hối vẫn ôm cô nhưng cô không còn cảm nhận được gì nữa.
Dung Dung có nhớ ra được gì không?" Phó Như Hối chú ý tới vẻ mặt Sở Dung, cô không hề thả lỏng chút nào. Phó Như Hối nhìn thấy Sở Dung kích động, anh đến gân cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em còn nhớ không, em thích chiếc đèn mặt trăng nhỏ này nhất đấy? Chính em đã mất hai tuân liền mới khắc ra nó."
Anh chỉ vào chiếc đèn gỗ sơn vàng bên giường, tuy được chạm khắc thô sơ nhưng vẫn rất đáng yêu trong mắt Sở Dung.
Phó Như Hối chậm rãi kể cho cô nghe về cái cách cô vụng về sử dụng cưa nhỏ, dùi đục để đẽo ra chiếc đèn ngủ nhỏ này như thế nào, còn khiến mũi mình bám đầy bụi, vậy mà còn tự tin khoe tay nghề của bản thân.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo