"Con không được biết à?" Phó Dư biết 'bí mật là gì, bí mật không nên tùy tiện chia sẻ. Nhưng mẹ và anh trai lại có bí mật riêng mà bản thân cậu lại không có, Phó Dư cảm thấy có chút ủ rũ.

Sở Dung hôn lên má bầu bĩnh của Phó Dư: "Tiểu Ngư, con có muốn biết bí mật của anh trai và mẹ không?”

Phó Dư do dự một chút: “Con, con thật sự không mấy thích biết, nếu mẹ không muốn nói thì thôi ạ.

Trong lòng Sở Dung cười khẩy, chuyện nhỏ, làm sao cô không biết cách đối phó với cậu bé này chứ? Cô không thể đoán được suy nghĩ của Phó Như Hối và Phó Niên nhưng với Tiểu Ngư nhỏ bé thì cô có thể. "Cám ơn Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đúng là cục cưng nhỏ chu đáo của mẹ." Sở Dung không chút do dự khen ngợi cậu bé, khen đến mức khiến cả người cậu bé đều lâng lâng.

Phó Dư quên mất bí mật nào đó, cười ngượng ngùng: Con là bé ngoan của mẹ."

Sở Dung véo má cậu bé rồi liên tục hôn lên mặt.

Tại sao trước đây cô lại nghĩ Tiểu Ngư là con ruột của Phó Như Hối chứ? Phó Như Hối làm sao có thể sinh ra được một đứa trẻ đáng yêu như Tiểu Ngư!

Phó Niên quan sát Sở Dung và Phó Dư thể hiện tình cảm với nhau, ngón tay co giật nói: Mẹ, mẹ lo lắng chuyện này à?”

Sở Dung để Phó Dư xuống, liếc nhìn camera: "Niên Niên, lát nữa chúng ta tiếp tục trò chuyện nhé?”

Phó Niên cũng nhìn vê phía camera, cư dân mạng nhìn Phó Niên qua màn hình điện thoại di động ào ào để lại bình luận. [Ayo, liệu Boss Niên có ý định đánh ai không?]

[Ánh mắt của Boss Niên, sao bỗng nhiên tôi thấy không ổn?] [Sao trông giống như muốn bị chém vậy?]

Phó Niên đưa tay che lại thiết bị: Như vậy thì không ai nhìn thấy được."

Sở Dung:...

Cư dân mạng...

Niên Niên, con có nghĩ tới không, dù chúng ta che đi thì mọi người vẫn có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện?" Sở Dung vừa khóc vừa cười, dù cho Niên Niên có trưởng thành và hiểu chuyện đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ. Cô đang để Niên Niên phải đối mặt với những vấn đề rắc rối, có phải là đã hơi quá đáng không?

Phó Niên nhận ra hành động che camera của mình có chút ngây thơ, cậu buông tay xuống nói: "Ö'

Dù sao thì Niên Niên vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi mà thôi. Sau khi Sở Dung cười, suy nghĩ của cô thay đổi một cách lặng lẽ.

"Vậy thì chờ đến chiều nay rồi nói chuyện nhé?” Thời gian quay hình hàng ngày chỉ có năm tiếng, ba giờ chiều chắc là sẽ không cân phải livestream nữa. Tuy Niên Niên vẫn thể hiện thái độ lơ là với việc livesteam nhưng sau sự cố với Trọng Xuân Hòa lần trước, cậu đã có chút ác cảm với các chương trình gameshow. Giờ đây không được tự do phát biểu trước ống kính, Phó Niên bắt đầu cảm thấy chán ghét các chương trình gameshow. Vốn dĩ cậu có thể thoải mái nói chuyện với mẹ mà không cần phải để ý điều gì nhưng vì một lý do khác mà cậu không thể nói chuyện một cách thoải mái. Phó Niên chưa bao giờ để ý đến những chuyện như vậy nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút bực bội. Sở Dung thấy Phó Niên có chút buôn bực, cô liên gõ nhẹ vào chóp mũi Phó Niên: "Được rồi, lúc đâu mẹ cũng có chút không vui nhưng vừa nói chuyện với Niên Niên và Tiểu Ngư thì mọi cảm xúc không vui đều đã bay đi hết. Mẹ không cho phép chuyện buồn của mình chuyển sang cho Niên Niên, nếu thế thì mẹ thà không chia sẻ những chuyện này với Niên Niên còn hơn..

Phó Niên nghe xong, tạm thời gạt bỏ cảm xúc không vui, mỉm cười nhìn Sở Dung.

"Niên Niên thật là đẹp trai." Sở Dung nhìn cậu bé tuấn tú và nói với nụ cười: "Lớn lên chắc chắn con sẽ đẹp trai hơn ba con.

Phó Niên e ngại nói: "Bình thường thôi ạ.

Sở Dung kiêm chế cười: "Đợi con lớn lên, ba con đã là ông già rôi, Niên Niên chắc chắn sẽ đẹp trai hơn.

"Hả? Ba sẽ trở thành ông già ạ?" Phó Dư nhìn cằm của Sở Dung, vẻ mặt lo lắng nói: "Mẹ ơi, con không muốn ba thành ông già.

2.16524 sec| 2395.93 kb