Sở Dung ngạc nhiên: "Nhưng ai cũng sẽ già đi mà, Tiểu Ngư à. Ba thành ông già vẫn là ba, không chỉ có ba mà sau này mẹ cũng sẽ trở thành bà già, nếu mẹ già đi, Tiểu Ngư có còn yêu mẹ như bây giờ không?” Nghe vậy, mắt Phó Dư đầy nước mắt, chảy xuống mà không hề báo trước, lời nói của Sở Dung như kích hoạt một công tắc nào đó trong lòng cậu bé, khiến nỗi buồn của cậu trào dâng: "Mẹ ơi, con vẫn sẽ yêu mẹ mà. Nhưng con không muốn mẹ già đi." Tại sao cậu bé lại khóc như vậy? Sở Dung ngỡ ngàng, không hiểu tại sao Tiểu Ngư lại nhạy cảm với chuyện này đến thế. Tiểu Ngư là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, cậu bé luôn sẵn sàng tìm hiểu nhiều điều, cô không coi chuyện sinh lão bệnh tử là cấm ky, nhưng không ngờ rằng cậu bé sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy, dù sao đây cũng là điều hết sức tự nhiên.
Nhưng phản ứng của Phó Dư lại nằm ngoài dự đoán của cô, Sở Dung chỉ có thể an ủi cậu bé trước: "Được rôi, được rồi, mẹ sẽ không già đi đâu, nếu Tiểu Ngư không muốn thì mẹ sẽ không già.
Thật không ạ? Phó Dư ngừng khóc lập tức: Mẹ, mẹ đừng lừa con nhé..
Sở Dung mỉm cười thành thật: "Làm sao mẹ có thể lừa con được chứ." Lời nói dối thiện ý không tính là lời nói dối, Sở Dung nghĩ thế.
"Con không muốn ba mẹ già đi, nếu ba mẹ già đi, con sẽ cầu nguyện với các vị thần nhỏ, để thời gian quay ngược lại. Nước mắt còn đọng trên hàng mi của Phó Dư, cậu bé nói từng chữ một: “Anh đã nói rồi, các vị thân mặt trăng sẽ thực hiện nguyện vọng của những bạn nhỏ thành thật, mẹ, con là bạn nhỏ thành thật."
"Tinh linh mặt trăng?" Sở Dung nhướng mày, đến bây giờ cô cũng chưa từng nghe qua tinh linh mặt trăng gì đó, còn là Niên Niên nói nữa? Sao nghe không thực tế thế nhỉ? Chắc là xem được trong cuốn truyện nào đó rồi.
Sở Dung nhìn Phó Niên: "Niên Niên?”
Phó Niên cũng không nghĩ rằng Phó Dư lại kể thẳng chuyện tinh linh mặt trăng cho Sở Dung nghe, khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai, nói: -Tinh linh mặt trăng, thật sự có hiệu nghiệm.”
Sở Dung mỉm cười hỏi: "Niên Niên đã câu nguyện điều gì vậy?”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Phó Niên mím môi, không muốn nói ra.
"Được rồi, mẹ không hỏi nữa. Nhưng mà này, nếu sau này Niên Niên có nguyện vọng gì thì có thể nói với mẹ, nói không chừng mẹ còn lợi hại hơn tỉnh linh mặt trăng đấy."
Phó Niên cúi đầu ừm một tiếng, nhìn vẻ mặt tự tin của Sở Dung, cậu nghĩ thâm, các vị thân mặt trăng đã thực hiện ước nguyện lớn nhất của cậu rôi, những ước nguyện khác, cậu tin mình có thể tự làm được.
[Tinh linh mặt trăng là cái gì nhỉ? Tôi chỉ biết đến bà tiên đỡ đầu thôi!
[Tôi mới chỉ nghe về công chúa Bạch Tuyết mà thôi!|
[Tôi chỉ biết đến một loại nước giặt mà thôi!|
[Câu chuyện cổ tích vê ông trùm Niên thật không giống ai, không biết tinh linh mặt trăng mà cậu bé ấy nhắc đến có phải là Hằng Nga không nhỉ'?]
[Ha, có mình tôi cảm thấy lời nói của Sở Dung thực sự cuốn hút sao? Ước gì tôi cũng có một người mẹ như thết]
Thất bại mà Phó Như Hối phải chịu, Sở Dung đã tìm về từ chỗ Phó Niên, Phó Dư. Cô nghĩ, bản thân cô là một người rất xốc nổi, buổi sáng vì một khắc lưu luyến mà cảm thấy mình đã thích Phó Như Hối, không đến hai tiếng lại vì một câu nói của Brown Tuấn mà nghi ngờ Phó Như Hối, cô quá bộp chộp.
Đối thoại với những đứa trẻ thực sự mang lại rất nhiều điêu bổ ích, Sở Dung cảm thấy sâu sắc rằng bản thân không thể suy nghĩ vấn đê một cách ngây thơ như thế nữa nên học tập nhiều hơn như Niên Niên.
Vì thế, cô ấy nói với Phó Niên, Phó Dư: “Mẹ sẽ đi nói chuyện một chút với chú kia nhé." Cô muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc người này là thân thánh phương nào, nếu chỉ là một thiếu niên nổi loạn thì việc cô bị dọa sẽ thật nực cười. Nếu như anh ta thật sự có tài, vậy vừa hay, có bản lĩnh thì đưa cô về lại thế giới ban đầu đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo