Lâm Vân Dật: “Đương nhiên là đã sớm phát hiện ra, sợ phụ thân biết trong vòng tay còn có bảo bối khác, quá mức kích động mà mất đi lý trí, cho nên mới đợi đến sau bữa tiệc mới nói.”
Lâm Viễn Kiều có chút cạn lời nói: “Trong mắt con, ta là người không giữ được bình tĩnh như vậy sao?”
Lâm Vân Dật: “Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”
Lâm Vân Tiêu sùng bái nhìn Lâm Vân Dật, nói: “Tam ca suy nghĩ chu toàn, thật lợi hại.”
Lâm Vân Văn: “Còn linh thảo nào khác không?”
Lâm Vân Dật: “Ngoài ba cây linh thảo này ra, những thứ khác đều là hàng rẻ tiền, hiệu quả có hạn, một số đã mất đi hiệu lực.”
Lâm Vân Văn: “Thật đáng tiếc.”
Lâm Vân Dật: “Sâm Tử Đan có thể dùng để tăng lên linh lực, Hoa Tẩy Cốt tăng lên căn cốt, Quả Rèn Tâm rèn luyện tâm cảnh. Ngoại tổ của Thẩm gia chuẩn bị những thứ này, là muốn luyện chế Phá Cảnh Đan sao?”
Thẩm Thanh Đường: “Hơn phân nữa là vậy.”
Lâm Vân Dật: “Phá Cảnh Đan là đan dược Huyền cấp, có thể dùng cho tu sĩ Trúc Cơ đột phá bình cảnh, xém chút nữa mấy cây linh thảo này đã rơi vào tay nha đầu kia của Giang gia, thật là nguy hiểm.”
Lâm Viễn Kiều nhìn Thẩm Thanh Đường, không nhịn được hỏi: “Chiếc vòng tay này quý giá như vậy, lão tổ nhà nàng không nói gì sao?”
Thẩm Thanh Đường lắc đầu nói: “Năm đó hỗn loạn, lão tổ đưa thứ này cho ta, chỉ dặn ta phải giữ gìn cẩn thận.”
Lâm Viễn Kiều: “Lão tổ nhà nàng có lẽ là lo lắng nàng biết quá nhiều, ngược lại sẽ rước họa vào thân.”
Thẩm Thanh Đường: “Có lẽ là vậy.”
Thẩm Thanh Đường nhìn vòng Hồng Nguyệt, trong lòng cũng dâng lên cảm giác may mắn, may mà món đồ này chưa bị đưa đi làm sính lễ.
Vòng Dược Sư cùng với linh thảo bên trong vòng tay, hai thứ này cộng lại, giá trị ít nhất cũng phải 5 vạn linh thạch.
Trong vòng tay còn có truyền thừa đan thuật, truyền thừa này là vô giá.
Lâm Vân Tiêu: “Tam ca, huynh muốn luyện chế Phá Cảnh Đan sao?”
Lâm Vân Dật nhìn Lâm Vân Tiêu, lắc đầu nói: “Phá Cảnh Đan chỉ có đan sư Huyền cấp mới có thể luyện chế, đệ quá đề cao ta rồi.”
Lâm Vân Tiêu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lâm Vân Dật: “Nếu không thể luyện chế thành đan dược, ăn trực tiếp cũng được.”
Sau khi hỏi ý kiến của lão tổ, mấy ngày kế tiếp, Lâm gia liền hầm gà với Sâm Tử Đan, Hoa Tẩy Cốt, Quả Rèn Tâm.
Mấy ngày nay, sau khi bồi bổ một phen, mọi người đều nhận được không ít chỗ tốt.
Mấy cây linh thảo này có tác dụng rất lớn trong việc cải thiện căn cốt, sau khi ăn xong, mọi người đều cảm thấy tai thính mắt tinh, tốc độ tu luyện cũng tăng lên không ít.
Dược lực của ba cây linh thảo vô cùng khổng lồ, tu vi của ba huynh đệ Lâm Vân Dật quá yếu, phần lớn đều bị Lâm phụ và Lâm mẫu ăn hết.
Sau khi liên tục ăn mấy bữa tiệc lớn, Lâm phụ và Lâm mẫu lại bế quan.
Lâm Vân Tiêu nhìn linh mễ trong chén, có chút tiếc nuối nói: “Hôm nay không có gà ăn sao?”
Lâm Vân Dật: “Mấy ngày trước đã bồi bổ quá nhiều, mấy ngày nay phải ăn thanh đạm một chút.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo