Lâm Vân Dật cầm vòng Hồng Nguyệt, hai mắt sáng rực, hắn bất ngờ phát hiện bên trong vòng Hồng Nguyệt có không ít linh thảo.
Khoảng thời gian này, vì mua đan dược, Lâm Vân Dật đã tiêu gần hết linh thạch, đột nhiên có một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, hắn có chút mừng rỡ như điên.
Thẩm Thanh Đường: “Tiểu tam, con bị sao vậy?”
Thẩm Thanh Đường nhìn Lâm Vân Dật, luôn cảm thấy con thứ ba có chút kích động quá mức. Con thứ ba của bà trước nay luôn bình tĩnh, tự tin, kiến thức rộng rãi, rất ít khi thấy nó kích động như vậy.
Lâm Vân Dật: “Mẫu thân yên tâm, con không sao.”
Lâm Viễn Kiều đi tới, hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lâm Vân Dật: “Phụ thân đến rồi.”
Lâm Vân Dật giơ vòng Hồng Nguyệt lên, hỏi: “Phụ thân có biết chiếc vòng tay này không?”
Lâm Viễn Kiều gật đầu nói: “Biết chứ, là của hồi môn của mẫu thân con, nghe nói là bảo vật gia truyền.”
Lâm Vân Dật: “Phụ thân đã từng nghiên cứu nó chưa?”
Lâm Viễn Kiều nhìn Lâm Vân Dật, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác xấu hổ quen thuộc: “Ta đã từng nhỏ máu nhận chủ, nhưng không thành công.”
Lâm Vân Dật: “Sau đó, người liền từ bỏ?”
Cảm giác xấu hổ trong lòng Lâm Viễn Kiều càng thêm mãnh liệt: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Dật: “Sao người lại dễ dàng từ bỏ như vậy?”
Lâm Viễn Kiều có chút ngượng ngùng nói: “Không từ bỏ cũng không còn cách nào khác.”
Trên thực tế, vì cẩn thận, ông còn mang cho lão tổ xem qua, nhưng lão tổ cũng không nhìn ra được gì.
Lâm Viễn Kiều mơ hồ cảm thấy, lúc này không thể lôi lão tổ vào, tránh làm tổn hại đến uy nghiêm của tu sĩ Trúc Cơ.
Thẩm Thanh Đường nhìn Lâm Viễn Kiều, nói: “Đây là Vòng Dược Sư, có truyền thừa đan sư.”
Lâm Viễn Kiều kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”
Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần là người có linh căn Hỏa Mộc là có thể mở ra.”
Lâm Viễn Kiều cười gượng nói: “Thì ra là vậy.” Lại nhìn lầm nữa rồi! May mà tiểu tứ không có ở đây, nếu không, nó lại lải nhải.
Chuyện này cũng không thể trách ông, ông và Thanh Đường đều đã thử nhỏ máu nhận chủ, nhưng đều thất bại, ai mà biết được chiếc vòng tay này lại chọn linh căn chứ. Xem ra, sau này ông phải cẩn thận hơn.
Thẩm Thanh Đường vì muốn giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng, liền chuyển chủ đề, hỏi: “Tiểu tam, con có muốn đến dự tiệc của Giang gia không?”
Lâm Vân Dật: “Thôi, con không muốn đến đó để bị người khác xem như con khỉ đâu, lỡ như bị nhìn ra gì đó, sẽ rất phiền phức.”
Thẩm Thanh Đường: “Cũng đúng, nếu đã như vậy, để tiểu tứ ở nhà với con.”
Lâm Vân Dật: “Cũng được.”
Tuy rằng tiểu tam đã tu luyện Thuật Ẩn Tức, nhưng cũng không thể qua mắt được cao thủ.
Bên phía Giang gia rầm rộ tổ chức tiệc mừng Giang Đàm Nhi thăng cấp Luyện Khí tầng ba, nếu tiểu tam xuất hiện, nhất định sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nếu người tham dự phát hiện tiểu tam là Ngũ linh căn mà đã là Luyện Khí tầng bốn, còn Giang Đàm Nhi chỉ là Luyện Khí tầng ba, sẽ có chút xấu hổ!
Tiểu tứ cũng vậy, năm đó, tiểu tứ tu luyện 3 năm vẫn không thể dẫn khí nhập thể, liền bị người khác cười nhạo một trận.
Bên ngoài vẫn còn có người lấy chuyện 3 năm không dẫn khí nhập thể của tiểu tứ ra làm trò cười, một số tu sĩ thậm chí còn suy đoán thần hồn của tiểu tứ bị tổn thương, là một kẻ ngốc.
Giang gia hiện tại đang rất nổi bật, gia tộc hiện tại cần phải phát triển khiêm tốn, tạm thời không nên để người ngoài phát hiện tiểu tứ đã thông minh.
Lâm Viễn Kiều ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Tiểu tam, nếu con có việc bận, thì cứ đi làm việc của con đi.”
Lâm Vân Dật liếc nhìn Lâm Viễn Kiều, gật đầu nói: “Cũng được.”
Lâm Vân Dật vội vàng muốn tiêu hóa truyền thừa đan thuật, liền cầm vòng tay Hồng Nguyệt rời đi.
Lâm Viễn Kiều nhìn Lâm Vân Dật rời đi, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng cũng đi rồi.”
Nhi tử quá thông minh, luôn làm cho phụ thân là ông có vẻ ngu ngốc, cũng làm người ta phiền muộn không thôi.
Thẩm Thanh Đường nhíu mày nói: “Tiểu tam ở đây, ta cũng ngượng ngùng nói, chiếc vòng tay đó, lúc trước ta định đưa cho Giang Đàm Nhi.”
Lúc trước, tuy rằng bà cảm thấy vòng Hồng Nguyệt không phải pháp khí trân quý gì, nhưng nhìn rất đẹp, lại có ý nghĩa đặc biệt, có lẽ Giang Đàm Nhi sẽ thích.
Lâm Viễn Kiều: “Nếu thật sự đưa cho người ta, tiểu tam sẽ tức chết.”
Thẩm Thanh Đường: “Đúng vậy.”
-------------------------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo