Lưu Thiện đã xuất sắc vượt qua thử thách của Tiểu Thập và được Ở lại.
Tay nghề nấu nướng của Lưu Thiện không đến mức đẳng cấp của đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng cũng coi như có nghê. Đặc biệt, cô rất giỏi làm các món ăn từ bột mì, từ sủi cảo, bánh bao, bánh hấp đến mì sợi đều không làm khó được cô. Các công đoạn làm mì của cô vô cùng tỉ mỉ, không chút cẩu thả, từ khâu chọn nguyên liệu đến quy trình chế biến, mọi thứ đều rất chỉ tiết. Cô có những hiểu biết đặc biệt vê độ mịn của bột, nhiệt độ của nước, và sự kết hợp của nhân bánh. Mỗi món mì cô làm đều được chăm chút tỉ mỉ, tạo ra hương vị tuyệt vời. Điều đáng khen ngợi hơn nữa là Lưu Thiện rất sạch sẽ khi làm món ăn. Mọi dụng cụ đều được sắp xếp gọn gàng, vệ sinh được cô chú trọng, từ việc rửa tay đến rửa rau, luôn giữ nhà bếp sạch sẽ, giúp mọi người ăn uống yên tâm, thoải mái.
Lưu Thiện làm việc rất nhanh nhẹn, ở nhà cô đã quen với việc làm này nên không cân suy nghĩ nhiêu cũng có thể nhào bột và nặn bánh một cách thành thục, mỗi lân nhào bột, cán bột đều nhẹ nhàng và uyển chuyển như mây trôi nước chảy.
Thực ra sau khi thất nghiệp, Lưu Thiện cũng từng nghĩ đến việc mở một quán bán đồ ăn sáng. Tuy nhiên, việc tự mở quán đòi hỏi phải đầu tư tiền để mua xe đẩy, lò nướng và các dụng cụ khác, mà những thứ này ít nhất cũng phải tốn 5000 tệ. Lưu Thiện vốn tiết kiệm, khi chưa chuẩn bị đầy đủ, cô không dám mạo hiểm thử nghiệm.
Hơn nữa, bán hàng rong cũng chẳng dễ dàng gì, vừa phải chịu mưa gió lại còn phải lo chạy khi bị quản lý thị trường đuổi.
Quan trọng hơn là, thời điểm đó, vì lý do ai cũng biết, đường phố vắng tanh. Dù bây giờ đã hồi phục, nhưng tình hình kinh tế vẫn không mấy khả quan.
Lưu Thiện chỉ là một người dân bình thường, cô không hiểu nhiều về lý thuyết cao siêu, chỉ biết rằng việc kinh doanh luôn ế ẩm. Những chủ quán quen thuộc của cô, một vài người đã treo biển chuyển nhượng cửa hàng. Giá cả thì tăng vùn vụt, đến mức mỗi lân đi chợ Lưu Thiện phải tính toán tỉ mỉ hơn.
Ý định mở quán của Lưu Thiện cũng vì thế mà bị gác lại.
Giờ đây, khi đã vượt qua thử thách, Lưu Thiện cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Đổng Tịnh và Mai Khiết, dưới sự chỉ dẫn của chị Trương, cũng làm rất tốt. Tô Hà cũng cho họ ở lại làm việc.
"Tôi đã bàn với chú Lý, để chú ấy làm vài món. Hóa đơn đã thanh toán xong rồi. Bây giờ là giờ ăn, Lý Thật, cậu dẫn mọi người đến tiệm của chú Lý ăn một bữa tối đi." Tô Hà cười nói. Nhà nghỉ Hà Diệp ngày càng có thêm nhiều nhân viên, đúng là dấu hiệu của sự phát triển.
"Mấy người làm lâu như chúng tôi không đi nữa. Các cậu cứ ăn ngon nhé, Lý Thật, nhớ chăm sóc mọi người." Lão Lý chủ yếu bán các món lẩu, nhưng đối với những người quen ở khu phố cũ, ông ấy vẫn có một thực đơn riêng với các món xào ngon miệng.
Lý Thật vui vẻ đáp lời, vừa đến năm giờ, bà chủ đã cho cậu tan làm, không phải làm thêm giờ quả là tuyệt."Vâng, bà chủ, chị cứ yên tâm. Cậu hứa. Tuy cậu hơi nhút nhát, nhưng ở tiệm của chú mình, cậu vẫn cảm thấy thoải mái.
Chị Trương dẫn theo Đổng Tịnh, Mai Khiết và Lưu Thiện cùng ra ngoài. Chị thấy Tô Hà nháy mắt ra hiệu với mình, hiểu rằng Lý Thật vẫn còn trẻ, cân chị giúp đỡ nhiều hơn.
Khi ra khỏi Nhà nghỉ Hà Diệp, Mai Khiết ngại ngùng kéo tay chị Trương hỏi: "Chị Trương, không gọi bà chủ và hai nhân viên khác sao?
Chị Trương giải thích: "Nhà nghỉ không giống với các công việc khác, luôn phải có người ở lại trông coi. Trước đây, khi bố mẹ Tô Hà còn ở đây, họ cũng phải thay nhau luân phiên ăn cơm."
Mai Khiết gật đầu, rồi lại hỏi: "Thế còn thầy Thôi và cô bé kia thì sao?
Chị Trương đáp: "Thầy Thôi và Hồng Liên sống ở đây, coi như là người của nhà nghỉ rôi. Em yên tâm, bà chủ đã sắp xếp ổn thỏa cho họ."
Mấy người đến quán Lão Lý và ngồi xuống. Lão Lý thò đầu từ bếp ra: "Tôi đã để sẵn bàn cho các cô cậu rồi, là bàn trong cùng nhé." Bàn trong cùng là ba bàn vuông nhỏ ghép lại thành bàn dài, mấy người ngôi xuống.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo