Kể từ khi có công việc mới, Lý Thật đã thay đổi hoàn toàn phong thái, cậu không còn nói năng rụt rè nữa mà trả lời quản lý quán nét với sự tự tin: 'Cảm ơn anh, quản lý, nhưng tôi đã tìm được công việc mới rồi."
Quản lý quán nét: "Tiểu Lý, cậu vẫn còn trẻ lắm, công việc ngoài kia rất vất vả, ở đây làm vẫn tốt hơn. Chuyện nghỉ việc tôi coi như cậu nói đùa thôi. Tháng này tôi sẽ thưởng thêm cho cậu 500 tệ."
Lý Thật gõ phím trả lời: "Quản lý, công việc hiện tại của tôi lương là 5000 tệ, làm việc 6 ngày một tuần, mỗi tháng có 4 ngày nghỉ phép."
Quản lý quán nét: "Ha ha, tôi không tin đâu. Tiểu Lý, đừng có nói những lời nóng giận.'
Lý Thật không muốn dài dòng thêm, gửi thẳng liên kết của Nhà nghỉ Hà Diệp: “Quản lý, nếu anh có thời gian, có thể đến đây nghỉ ngơi. Tôi sẽ tặng anh một phiếu ăn sáng.
Cậu còn bổ sung: "Miễn phí. À, mà quản lý nhớ đến vào buổi sáng nhé, tôi không làm ca đêm đâu. Nếu anh đến nghỉ vào ban đêm, tôi sẽ không thể tặng phiếu được đâu.
Quản lý quán nét cảm thấy như mình bị châm chọc sâu sắc, muốn đáp lại nhưng chẳng biết phải nói gì.
Trong khi đó, Lý Thật đã chẳng còn muốn nói chuyện nữa, cậu đang bận đọc cuốn tiểu thuyết "Long Ngạo Thiên" vừa mới tải vê.
Tiểu Thập, con chim ba chân bằng vàng, thấy Lý Thật không tỏ vẻ kính trọng cúi chào mình, nó có chút khó chịu, cánh xù lên. Tô Hà vội vàng dỗ dành: "Tiểu Thập đại nhân, họ chỉ là người thường thôi, ngài phải bình tĩnh. Bình tĩnh nào”
Tiểu Thập không vui nhưng đành nhẫn nhịn. Nó không hiểu sao cái xã hội hiện đại này lại đòi hỏi sự bình đẳng giữa mọi người đến thế. Tô Hà dẫn Tiểu Thập đi quanh cửa hàng tiện lợi, nơi Hồng Liên đang làm bánh trung thu nhân hạt bí và hạt thông trong căn bếp trong suốt. Những chiếc bánh này cần thời gian để hấp thụ dầu, rất thích hợp làm vào buổi chiều.
Tiểu Thập nghiêng đầu nhìn Hồng Liên đang câm cây cán bột, mạnh mẽ cán mỏng bột thành từng miếng tròn, sau đó khéo léo gói nhân vào bên trong, cẩn thận tạo hình hoa văn tỉnh xảo.
Trông thật phức tạp và tốn công.
Làm đầu bếp đúng là khổ sở.
Tiểu Thập bắt đầu bớt nghi ngờ về những gì Tô Hà vừa nói. Tô Hà tiếp tục dẫn Tiểu Thập tham quan Nhà nghỉ Hà Diệp.
Lên đến tầng sáu, Tô Hà nhẹ nhàng che lấy Tiểu Thập và dẫn nó đến phòng đa năng để lén nhìn vào trong. Thây Thôi đang kiên nhãn giải đáp từng câu hỏi của học viên.
Tiểu Thập nghe được một lúc thì bắt đầu vỗ cánh giục Tô Hà mau rời khỏi, không hiểu sao mỗi lân nghe Thầy Thôi giảng bài, nó lại cảm thấy chóng mặt và khó chịu, ở ngoài phòng hội nghị mà đã có cảm giác như ngạt thở.
Quả nhiên, làm thầy giáo thật phiền phức với loài quạ. Tiểu Thập thở dài cảm thán.
Tô Hà dắt Tiểu Thập đi đến sân phơi.
Chị Trương, nhân viên làm thêm, đã phơi xong đống khăn trải giường, vỏ gối, và khăn tắm đã giặt lên dàn phơi ngoài ban công.
Mỗi ngày, các loại khăn trải giường, vỏ gối, và khăn tắm của từng phòng đều phải được thay mới, vì vậy số lượng đồ phải giặt và phơi là rất lớn.
Tô Hà, từng ở nhà nghỉ khi đi du lịch, luôn lo lăng về việc chăn ga gối đệm ở nhà nghỉ có sạch sẽ hay không. Vì vậy, khi đến lượt cô quản lý nhà nghỉ của mình, cô cố gắng làm sạch tất cả những đồ dùng chung một cách cẩn thận. Mỗi lần giặt đồ ở Nhà nghỉ Hà Diệp đều được sử dụng lượng lớn bột giặt và nước xả.
Ở góc ban công phơi đồ đặt vài chiếc máy giặt lớn, chúng cùng hoạt động để giặt quần áo một cách khá hiệu quả.
Tuy nhiên, máy sấy lại không theo kịp tiến độ.
Mỗi máy giặt có thể giặt một chậu quân áo lớn trong vòng 1 tiếng.
Nhưng nếu cho quá nhiều đồ vào máy sấy, nó sẽ ngừng hoạt động, và một lần sấy phải mất ít nhất 2 tiếng, hiệu suất rất thấp.
Vì vậy, trên sân phơi, có rất nhiều giá phơi đồ được dựng lên, nhiều chăn ga vẫn cần phơi khô dưới ánh nắng mặt trời.
Khi đến ban công phơi đồ, Tiểu Thập không hài lòng với môi trường ở đây, nó nhảy xuống khỏi vai Tô Hà, đáp lên chiếc giá phơi đã lung lay vì chịu quá nhiều trọng lượng.
Tô Hà dịu dàng nói: "Tiểu Thập đại nhân, ngài thấy không, nhà nghỉ thực sự rất cần sự giúp đỡ của ngài. Rất nhiều chăn ga và khăn tắm đã giặt xong từ sáng đều đang cân ngài sấy khô đây."
Tiểu Thập miễn cưỡng quay đầu đi.
Tô Hà tiếp tục nài nỉ: "Tiểu Thập đại nhân, ngài thấy không, khách hàng đều đang đợi ngài. Hơn nữa, ngài đã đến rồi mà..."
Câu “đã đến rôi mà" thật sự là một câu thân chú đây ma lực khiến Tiểu Thập không thể cưỡng lại.
Từ người Tiểu Thập phát ra ánh sáng đỏ, nhiệt độ trên sân phơi bắt đầu tăng lên.
Sức mạnh chân hỏa của mặt trời lan tỏa đều lên những chiếc chăn và khăn tắm. Bề mặt của chúng từ từ hấp thụ ánh sáng đỏ rực. Các sợi vải đan xen vốn co quắp lại với nhau nay dần dân duỗi ra, hưởng thụ hoàn toàn sức nóng của Thái dương chân hỏa. Những chiếc chăn và khăn tắm vốn còn ẩm ướt và lạnh lẽo cũng dần khô ráo. Chăn và khăn tắm bắt đầu tỏa ra một hương thơm đặc trưng của nắng. Đó là một mùi hương gỗ nhẹ nhàng, dường như là hương thơm được giải phóng từ sợi gỗ sau khi được phơi khô dưới ánh nắng mặt trời. Hương thơm của gỗ này mang lại cảm giác tự nhiên, thuần khiết và ấm áp, khiến người ta cảm thấy an tâm và thư thái.
Hương thơm từ ánh nắng này khiến người ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ, tinh thân thư giãn, dường như mọi phiên não đều tan biến dưới ánh nắng ấm áp và tươi sáng ấy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo