Dưới sự giải thích khéo léo của Tô Hà, cuối cùng Tiểu Thập - con Quạ ba chân ngây thơ, cũng hiểu được khái niệm của "máy sấy".
Tiếng hét của nó vang lên khắp căn phòng, dữ dội và chói tai, nó đã cáu điên lên rôi. Đôi mắt của nó ánh lên sự giận dữ, đôi cánh vỗ mạnh, như muốn trút giận vào cả thế giới. Bộ lông của nó xù lên, như biểu lộ sự tức giận không thể kiềm chế được.
"Cô muốn ta giặt chăn ga gối đệm sao? Làm kẻ hầu à?" Tiểu Thập vỗ cánh, phát ra những tiếng hét sắc nhọn, dường như muốn phá tan mọi thứ.
Tô Hà cố gắng giải thích: "Không phải giặt! Là sấy khô thôi
"Thế thì có gì khác nhau! Đều là những công việc của kẻ hâu người hạt
Tiểu Thập đã mất lý trí và kiểm soát, sự phẫn nộ của nó bùng lên như ngọn lửa hung hãn, khó mà dập tắt. Cả căn phòng như bị bao trùm bởi một bâu không khí nóng bức, ngột ngạt.
Tô Hà vội vàng dỗ dành: "Hồng Liên chỉ là một đầu bếp thôi, mà đầu bếp còn cực hơn, ngày nào cũng phải dậy sớm!" Tiểu Thập vẫn bay lượn trên không.
"Hồng Liên thực sự phải dậy lúc năm giờ sáng mỗi ngày. Còn Thôi Phụng Nhất... Thôi Phụng Nhất..." Tô Hà tìm cách để thuyết phục: "Thôi Phụng Nhất tuy là thây giáo, nhưng ông ấy cũng phải livestream suốt ngày để kiếm khách, giống như 'bán nụ Cười vậy.'
Cuối cùng, Tiểu Thập chịu dừng lại để lắng nghe. Nó đáp xuống chiếc tủ quân áo, nhìn Tô Hà, đôi mắt sắc bén như cảnh cáo: "Cô nói gì đi, nếu không ta sẽ mổ chết cô."
Tô Hà vội vàng nói tiếp: "Ngài hãy nghĩ mà xem, việc sấy khô chăn ga là một việc dễ dàng, chỉ cân ngài sử dụng một chút sức mạnh nhỏ bé của mình thôi."
Tiểu Thập cãi lại: "Thậm chí ta không cân sử dụng cả một sợi lông!"
"Ừ ừ, không cần dùng đến một sợi lông nào của ngài. Ngài chỉ cân bỏ ra chút ít thời gian quý báu của mình để hoàn thành công việc sấy khô này, và những bộ vải đã được sấy khô sẽ được gửi đến từng phòng, để mọi khách hàng đều có thể cảm nhận được sức mạnh và sự ấm áp của ngài,' Tô Hà mô tả cảnh tượng mọi người đều biết ơn Tiểu Thập.
"Như vậy, ngài sẽ dễ dàng nhận được những đánh giá tích cực, đúng không? Huống hồ, đây chỉ là một công việc nhỏ nhặt của ngài, còn nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn đang chờ ngài nữa cơ mà,' Tô Hà tiếp tục vẽ ra một viễn cảnh hấp dẫn.
Tiểu Thập dù vẫn còn tự cao, nhưng bắt đầu dao động: "Vậy sao? Cô định làm gì tiếp theo?"
Tô Hà cố gắng thuyết phục tiếp: "Ngài sẽ là người giám sát toàn bộ hoạt động của nhà nghỉ. Ngài có thể đảm bảo mọi việc diễn ra trôi chảy. Với sức mạnh của ngài, mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ dàng hơn, và khách sẽ đổ xô đến nhà nghỉ của chúng ta."
Cuối cùng, Tiểu Thập bị thuyết phục, nhưng nó vẫn giữ giọng kiêu ngạo: "Hừm, nếu như cô nói đúng, thì ta sẽ dùng sức mạnh của một sợi lông vũ giúp cô làm cái việc máy sấy' vớ vẩn đó."
Tô Hà cười rạng rỡ: "Cảm ơn ngài Tiểu Thập đại nhân."
Sau khi dặn dò Tiểu Thập đừng để lộ quá nhiều khả năng kỳ diệu trước mặt người thường, Tô Hà cùng nó đi ra khỏi phòng.
Tiểu Thập bay lượn, quan sát khắp Nhà nghỉ Hà Diệp với ánh mắt khinh thường. Nó cảm thấy chỗ này thật chật chội và cũ kỹ. Làm sao một nơi như thế này lại có thể thu hút được khách hàng? Rõ ràng là cần đến sự can thiệp của nó. Tại quây lễ tân, Lý Thật nhìn thấy Tô Hà từ phòng đi ra, mắt dõi theo con quạ đen trên vai cô. Nhưng cậu ta không phải kiểu người hay thắc mắc, nên chỉ lặng lế cúi xuống tiếp tục nghịch điện thoại.
Bà chủ Tô đã nói rằng, khi quây lễ tân không có việc gì làm, Lý Thật có thể thoải mái nghịch điện thoại.
Một công việc tốt như vậy cùng với một bà chủ tâm lý quả thực khó tìm. Lý Thật nghĩ rằng nếu bà chủ muốn, cậu có thể đeo một con rồng lên vai cũng được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo