"Thế này mà không đói sao?" Đứa trẻ đã làm nhiều việc như vậy, Tiểu Thập còn đi kiểm tra toàn bộ Nhà nghỉ Hà Diệp và sấy khô từng chiếc chăn không được bông xốp cho lắm.
Tiểu Thập ăn hết bánh bao thịt rồi lại chuyển sang đĩa bánh há cảo, nó cắn từng miếng mội.
Tô Hà nói sơ qua với Thôi Phụng Nhất về tình hình của Tiểu Thập.
Thôi Phụng Nhất là người hòa nhã, khi nghe Tô Hà nói nên thông cảm nhiều hơn với Tiểu Thập, ông không do dự mà gật đầu. Xét theo tuổi tác, Quạ ba chân như Tiểu Thập thực sự vẫn là một đứa trẻ.
Thôi Phụng Nhất nhìn Tiểu Thập đang ăn ngon lành, nói: "Tạo hóa thật kỳ diệu, đời này tôi có thể may mắn gặp được chân thân của Kim Ô""
Ông có chút hứng thú với thơ ca, ngẫm nghĩ một lúc rồi đọc to:
Phía Đông chim hót nhành cao,
Giương cánh bay lượn khắp trời bao la.
Tấm lòng son tỏa ánh rạng ngời,
Ánh sáng lan tỏa khắp nhân gian. Tiểu Thập đột nhiên có cảm giác, nó nghiêng đầu nhìn Thôi Phụng Nhất, cảm thấy như ông đang nói vê mình, nhưng nó nghe mãi không hiểu gì nên cũng không quan tâm nữa, lại vùi đầu xuống đĩa há cảo.
Dù nhân gian nghèo nàn, nhưng vạn vật điều hòa, lại có nhiều món ngon đến vậy, thật là hạnh phúc. Vừa ăn Tiểu Thập vừa lắc đầu thích thú.
Nhìn Tiểu Thập ăn không ngừng, Tô Hà nghĩ có thể để Lưu Thiện bắt đầu làm việc ngay được rồi.
Thịnh Thế và Thịnh Kim Triều thu dọn đồ đạc, đeo balo xuống lâu, trông thấy Thôi Phụng Nhất và Tô Hà ngồi ở góc phòng.
Thịnh Kim Triều tinh mắt, nhìn thấy trên bàn có một quả cầu lông đen, hình như còn sống.
Khi Thịnh Kim Triều định nhìn kỹ hơn, Tô Hà đã khéo léo điêu chỉnh tư thế, che khuất tâm nhìn của Thịnh Kim Triều.
Tô Hà mỉm cười nói: "Hai người sắp đi rồi à?"
Thịnh Thế đẩy nhẹ Thịnh Kim Triều sang bên, tiến vê phía trước vài bước: "Đúng vậy, mấy ngày nay làm phiên bà chủ quá. Thây Thôi đã tặng tôi một tác phẩm thư pháp, tôi sẽ đóng khung ngay khi về và gửi tham gia cuộc thi. Thịnh Thế phấn khích, ông không ngờ thầy Thôi lại không chút khách sáo, còn nhanh chóng tặng ông một tác phẩm xuất sắc.
Nghĩ đến tác phẩm của thầy Thôi, Thịnh Thế cười tươi: "Bà chủ Tô, chị đến xem tác phẩm của thây Thôi đi!"
Thịnh Thế cẩn thận lấy cuộn thư pháp từ trong túi ra, đúng lúc đó Tô Hà mới để ý Thịnh Kim Triêu mang theo nhiều hành lý, còn Thịnh Thế thì chỉ đeo một chiếc túi dẹp lép.
Tô Hà vươn cổ nhìn, trời ơi, trong túi chỉ có một cuộn giấy.
Thịnh Thế nhẹ nhàng tháo bỏ các lớp bảo vệ bên ngoài, lộ ra tác phẩm thư pháp bên trong.
Thịnh Thế kiên nhẫn trải rộng cuộn giấy.
Thôi Phụng Nhất viết một bức hành thư.
Bức hành thư này, mực màu đậm nhạt hài hòa, nét chữ thanh thoát vững vàng, mỗi nét bút đều như hòa vào trời đất, không hề có dấu vết của sự cứng nhắc.
Các đường nét của thư pháp mạnh mẽ và đầy sức sống, kết cấu tràn đây, khí phách hào hùng.
Mỗi nét bút đều vang vọng, lên xuống hài hòa, phác họa những chữ hình dáng hoàn mỹ, cả bức thư pháp mang khí thế mạnh mẽ, ý cảnh sâu xa.
Chữ nào cũng như mây trôi nước chảy, bay bổng tự nhiên, bố cục tuyệt mỹ, toát lên phong thái của một bậc thây, khí chất phi phàm.
Chữ trong hành thư không nghiêm ngặt như chữ khải, có vài chữ Tô Hà không nhận ra hết, nhưng điều đó không cản trở cô thưởng thức bức thư pháp này.
Từ bức hành thư này, Tô Hà có thể thấy được tài năng phi thường của Thôi Phụng Nhất, cũng như khả năng thư pháp xuất chúng của ông.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo