Đông Huyền giới, Huyền Dương Thần Tông.
Bây giờ Huyền Dương Thần Tông sớm đã không còn nằm trong phong phạm tứ đại Thần Tông của Đông Huyền giới. Nhớ năm đó Huyền Dương Thần Tông uy phong lẫm liệt, đứng đầu trong tứ đại Thần Tông, thống trị vài tòa đại lục, chiếm hơn một phần tư của Đông Huyền giới. Không chỉ có Chân Thần tọa trấn, còn có ba vị thần linh, thuộc hạ thì toàn là cao thủ!
Thế nhưng từ khi lão chưởng giáo mất tích, địa vị của Huyền Dương Thần Tông ngày càng trượt dốc. Ba tôn thần linh thì có hai vị tử chiến, một vị sống chết không rõ, các cao thủ còn cũng nhao nhao tán loạn, không phải đầu quân vào tam đại Thần Tông thì là đi khỏi Đông Huyền giới.
Còn lại chỉ có hai ba con mèo lớn mèo nhỏ…
Trong tính thế khẩn thiết và cấp bách như thế, đệ tử nhỏ nhất của lão chưởng giáo, là Phương Trọng Minh vẫn còn ở lại mới tiếp nhận chức vị chưởng giáo, trấn giữ tất cả cương vực của Huyền Dương Thần Tông. Huyền Dương Thần Tông vì thế mà cũng có thể kéo dài chút hơi tàn.
Huyền Dương Thần Tông, tông chủ phong.
Bên trong một tòa đại điện hung vĩ, nằm trên một cái thanh sam, có một người thanh niên trẻ tuổi chậm rãi mở hai mắt.
Nhìn tu vi của hắn chỉ là là Hư Thần cảnh giới, nhưng mỗi lần nhấc tay, phảng phất có một loại phong vận không nói nên lời, phù hợp đạo luật, hợp tự nhiên, làm cho người ta có một loại cảm giác huyền diệu dị thường. Dường như hắn đang mang trong mình khí chất bất phàm của một vị đại tông sư đức cao vọng trọng.
Người này chính là chưởng giáo đương thời của Huyền Dương Thần, Phương Trọng Minh!
Phương Trọng Minh chậm rãi thở dài một hơi, tình cảnh hiện tại của Huyền Dương Thần Tông, thật sự vô cùng bất ổn. Nhớ Huyền Dương Thần Tông năm đó có số lượng đệ tử lên đến hàng chục vạn vậy mà bây giờ, toàn tông trên dưới chỉ còn lại hơn trăm người. Mà hơn trăm đệ tử này, đại đa số vẫn chỉ là Thần Đài Cảnh, Thần Cung Cảnh, đều là những thiếu niên vừa mới tu hành.
Thế nhưng Phương Trọng Minh lập tức chấn phấn trở lại, mặc cho sự tình hiện tại còn ảm đạm, nhưng đệ tử của Huyền Dương Thần Tông vẫn đang được đào tạo hết sức bài bản. Những đệ tử này mặc dù nói là cảnh giới khá thấp, nhưng lại đều là những anh tài có thiên phú vô cùng.
Hơn ba mươi tuổi liền tu thành Thần Đài, Thần Cung, tiềm lực tương lai quả thật to lớn!
Mà trước đó hắn còn thu nhận một tôn thần linh làm đệ tử, một tôn Thiên Thần không để ý thân phận của mình, bái một vị Hư Thần Cảnh tu sĩ làm sư, chuyện này quả thực đem đến cho Huyền Dương Thần Tông mấy phần sắc thái truyền kỳ.
Mà hiện tại, nội tâm Phương Trọng Minh vẫn còn một góc khuất chưa kịp lý giải. Năm đó, ở thời điểm Huyền Dương Thần Tông đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn bị người đánh trọng thương. Sau khi tỉnh lại, trong đầu của hắn, bỗng nhiên xuất hiện nhiều hơn một dòng ký ức.
Ký ức ấy hiện lên, không nói rõ hắn là ai, từ đâu mà đến, thậm chí cũng không biết rõ cỗ ký ức này là thuộc về ai, nhưng nhờ có nó mà từ lúc đó trở về sau, Phương Trọng Minh đối với việc tu hành thần thông, không gì là làm không được. Bất luận là dạng tu vi nan đề gì đều có thể tìm tới ký ức ấy trong đầu mà thấy đáp án. Mà hắn cũng lợi dụng ký ức toàn năng này để trấn hưng lại Huyền Dương Thần Tông!
Một lần nữa đi mời chào môn đồ, những năm này hắn đi tới ngoại địa, thu không ít thiếu niên có thiên phú làm đệ tử, thu nhập Huyền Dương Thần Tông. Cho nên Huyền Dương Thần Tông bây giờ dù nghèo túng, nhưng cũng có tiềm lực cực lớn.
Mà trong lòng Phương Trọng Minh cũng có dã tâm của mình, bản thân hắn bây giờ đã tinh thông việc tu hành, có thể coi đây là thời cơ mời chào môn đồ, đem thiên kiêu thu làm đệ tử! Những thiên kiêu này về sau trưởng thành, tất nhiên có thể trở thành một phương cao thủ! Đến lúc đó mà làm sư tôn của những thiên kiêu, Phương Trọng Minh liền có thể trở thành đại nhân vật trong Thần Giới! Tương lai cũng có thể trọng chấn hùng phong của Huyền Dương Thần Tông, đến lúc đó, hắn sẽ trở thành tối cường tông chủ tại Đông Huyền giới!
Nghĩ tới đây, Phương Trọng Minh liền lộ ra vẻ mỉm cười.
Bỗng nhiên, bên ngoài đại thanh âm cung kính: "Sư tôn, Chu gia đưa tiểu công tử tới, muốn bái sư tôn.
Người này là đệ tử của Phương Trọng Minh, tên là Khang Càn, chính là một vị đại tu sĩ Hóa Thần Cảnh, ba năm trước đây được Phương Trọng Minh chỉ điểm một phen, liền ngay lập tức vui lòng thu phục, lấy lễ xin bái sư.
Mà Chu gia cũng là một gia tộc rất có danh khí tại Đông Huyền giới, trong tộc cũng có thần linh tọa trấn, mà tiểu công tử Chu gia cũng nổi danh là thiên tài nhân vật, niên kỷ không đến hai mươi đã bước vào Thần Cung cảnh. Bây giờ lại là muốn bái Phương Trọng Minh làm sư.
Phương Trọng Minh cười nhạt một tiếng, nói khẽ: "Nhị tướng đưa hắn đến kính sư đường đi, vi sư sẽ đến sau."
Khang Càn cung kính nói: "Vâng, sư tôn."
Phương Trọng Minh đứng dậy đi đến bên ngoài đại điện, ngắm nhìn toàn cảnh của Huyền Dương Thần Tông. Trong lòng hắn bất giác sinh ra một hào khí, trong tông bây giờ đều là thiên kiêu, mỗi người ai cũng thành tựu thần chi tư. Chỉ cần qua hơn ngàn năm nữa thôi, những thiên kiêu này sẽ thành thần, Huyền Dương Thần Tông chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, mà hắn cũng sẽ uy chấn Thần Giới!
Đang lúc Phương Trọng Minh còn đang đại phát hào hùng, bỗng nhiên hắn cảm giác có một luồng gió lạnh lẽo thổi qua, toàn thân hắn bất giác toát mồ hôi lạnh. Trong lòng hắn bỗng sinh ra một tia nguy cấp, giống như có đại họa lâm đầu!
Từ khi hắn thu được ký ức kia, trực giác của Phương Trọng Minh đều cực kỳ chuẩn xác, mỗi lần cảm giác được nguy cấp đều sẽ có đại sự phát sinh, mà hắn cũng chính dựa vào trực giác của bản thân mới khiến cho Huyền Dương Thần Tông sống sót đến bây giờ. Hiện tại lại có linh cảm như này càng làm cho tâm hắn sinh run rẩy!
Rốt cuộc là đại họa gì sắp ập đến?
Sắc mặt Phương Trọng Minh nghiêm trọng vô cùng, rơi vào trầm tư. . .
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo