Vụ Lĩnh, đúng như tên gọi, bốn phía đều là sương mù dày đặc, chỉ có đỉnh núi nhô lên trên biển sương, được ánh mặt trời màu vàng chiếu rọi, biển sương mù phản chiếu ánh sáng vàng kim, đỉnh núi cũng vì thế mà trở nên vô cùng chói mắt.

Trên đường đi, Hàn Sơn tán nhân dạy bọn họ cách thức Hiểu Biến Hóa, Trần Thực bởi vì có nền tảng của Biến Thân phù, nên học rất nhanh, nhưng Lý Thiên Thanh học tập có phần vất vả.

Đến Vụ Lĩnh, chỉ thấy trên núi có rất nhiều người kỳ quái, tụ tập theo nhóm ba nhóm năm, hoặc là trao đổi đạo pháp, hoặc là khoe khoang thần thông.

Cũng có người có vẻ như tinh thần không được bình thường, lẩm bẩm một mình, truyền bá ý tưởng đạo pháp của bản thân.

Nhưng nếu như dừng lại lắng nghe bọn họ nói sẽ cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Những gì bọn họ nói, thường là những đạo pháp lợi hại vô cùng, chỉ có điều quá mức thâm sâu, khiến người ta cảm thấy như đang nói nhảm.

Có rất nhiều tán nhân quen biết Hàn Sơn tán nhân và Thiên Khách tán nhân, thỉnh thoảng lại có người tiến lên chào hỏi, hai vị lão nhân gia Hàn Sơn tán nhân và Thiên Khách tán nhân có vai vế rất cao, chỉ gật đầu đáp lại.

“Hai vị tiểu hữu, đại hội tán nhân là nơi để các tán nhân trao đổi đạo pháp, đối với hai người mà nói, là cơ duyên vô cùng lớn.”

Thiên Khách tán nhân nói: “Khi bọn họ trao đổi, hai người có thể chăm chú lắng nghe, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu là tùy vào tư chất và ngộ tính của bản thân.”

Trần Thực và Lý Thiên Thanh cảm ơn, sau đó tách ra.

Lý Thiên Thanh nói: “Tiêu Vương Tôn cũng đã nói với ta, các tán nhân thường có thành tựu hơn người trong những lĩnh vực khác nhau, lúc tụ họp, chính là thời điểm tốt nhất để học hỏi đạo pháp thần thông của bọn họ. Nếu như bọn họ tâm đầu ý hợp với ngươi, thậm chí có thể truyền thụ hết những gì mình học được cho ngươi! Cho nên chúng ta nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này!”

Trần Thực đáp lời, hai người đi khắp nơi trong đại hội, rất nhanh Lý Thiên Thanh đã nghe thấy có người giảng giải về cách vận hành Thần Thai, không khỏi sáng mắt lên, dừng lại.

Trần Thực nghe một lúc, cách vận hành Thần Thai mà vị tán nhân này giảng không thể nào sử dụng được trên người hắn, đành phải rời đi.

Hắn lại đi nghe những người khác giảng giải, có người giảng về kiếm pháp, có người giảng về cách điều khiển pháp thuật, đều có điểm độc đáo, nhưng hắn nghe một lúc đều cảm thấy không có pháp môn nào cao minh hơn so với pháp môn được khắc trên bia đá bên ngoài Chân Vương Mộ.

“Ta đã phát hiện ra một ngôi miếu cổ ở Thiên Chúc huyện (tham khảo nguyên mẫu: Los Angeles), vị thần được thờ phụng trong miếu là thần của Hoa Hạ, nhưng đã vẫn lạc, chỉ còn lại thần lực, vì vậy ta bèn bỏ công sức trùng tu lại ngôi miếu, đáng tiếc là ta không biết danh hiệu của vị thần Hoa Hạ đó.”

Một vị tán nhân than thở, “Ta vốn định đúc một pho tượng Kim Thân cho ngài, để ngài có thể thu thập tín ngưỡng, khôi phục lại chân thân, nhưng ngôi miếu vừa mới trùng tu xong đã bị một luồng lửa từ trên trời giáng xuống phá hủy, ngay cả ngọn núi cũng bị san bằng.”

Một vị tán nhân khác lắc đầu nói: “Chuyện như vậy,ở Tây Ngưu Tân Châu xảy ra rất nhiều lần rồi, không có gì lạ.”

Trần Thực dừng bước, ông nội cũng từng dùng giọng điệu này nói với hắn những lời tương tự.

“Hai vị có biết đến Mụ Tổ không?” Trần Thực hỏi bọn họ.

Một vị tán nhân trong đó nói: “Là một vị thần trấn giữ biển cả của Trung Nguyên, ta từng nhìn thấy hình vẽ của ngài ấy trên vách tường của một di tích cổ.”

Trần Thực vội vàng hỏi: “Vị huynh đài có bức họa nào về ngài ấy không?”

Vị tán nhân kia lắc đầu: “Lúc đó ta đi vội vàng, không tiện sao chép lại. Nhưng trí nhớ của ta rất tốt, ta có thể vẽ lại cho ngươi.”

“Đa tạ sư huynh!”

Vị tán nhân kia bắt đầu vẽ, vẽ lại bức họa Mụ Tổ, Trần Thực nhận lấy bức họa, sững người, chỉ thấy bức họa Mụ Tổ này có phần giống với Hồng Sơn nương nương, nhưng Hồng Sơn nương nương trông trẻ hơn rất nhiều.

“Sau khi đại hội tán nhân kết thúc ta phải đến Mụ Tổ miếu một chuyến!” Hắn thầm nghĩ.

Trần Thực đang đi dạo trong Vụ Lĩnh thì phát giác có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc, bèn lần theo những ánh mắt ấy nhìn lại nhưng lại chẳng thấy ai. Rồi cảm giác bị nhìn chằm chằm kia lại ập đến khiến hắn có phần không thoải mái. Nhưng dường như những ánh mắt này không có ác ý.

“Kẻ nào đang lén lút nhìn ta? Chẳng lẽ là bọn Sa bà bà?”

Vừa nghĩ đến đây, bỗng một giọng nói truyền đến: “Ngươi chính là tú tài thần đồng, cháu của Ngũ Hồ tán nhân?”

Trần Thực nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử áo trắng tuấn tú đang tiến về phía mình, người này phong thái hơn người, dung mạo như ngọc, đôi mắt sáng như sao, trên người mặc đạo bào của bậc cử nhân, đầu đội kim quan, trông thật phong lưu phóng khoáng.

“Ta là Trần Thực, chẳng hay các hạ là?”

Công tử áo trắng cười nói: “Tại hạ là Nhậm Hàng, ngươi cứ gọi ta là Nhậm công tử.”

Trần Thực gật đầu, nói: “Không biết Nhậm công tử có chuyện gì?”

Nhậm Hàng “vút” một tiếng mở quạt xếp ra, khẽ phe phẩy, cười như không cười nói: “Đạo lý mang ngọc có tội, hẳn tú tài thần đồng cũng hiểu chứ? Ngươi đang mang trong mình Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết, lại bị người ta luyện thành Thi Giải Tiên, mang ngọc có tội, e là sẽ khiến không ít kẻ dòm ngó! Đại hội tán nhân chính là nơi để mọi người chia sẻ những điều mình học được, mình lĩnh ngộ được, ngươi sao không truyền Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết ra ngoài để thoát khỏi dòm ngó của người khác?”

Lời hắn nói lập tức thu hút không ít ánh mắt của các tán nhân, từng đôi mắt đổ dồn vào người Trần Thực, tiếng xì xào bàn tán cũng từ đó mà nổi lên.

“Thì ra hắn chính là tú tài thần đồng.”

“Nghe nói hắn chết đi sống lại, là do Ngũ Hồ tán nhân luyện hắn thành Thi Giải Tiên.”

“Ngũ Hồ tán nhân đã chết rồi.”

Trần Thực có phần không vui, nói: “Ta có truyền Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết hay không là chuyện của ta, không liên quan đến các hạ. Rốt cuộc là các hạ đang dòm ngó Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết hay là đang dòm ngó thân thể này của ta?”

Nhậm Hàng cười ha hả, nói: “Ngươi hiểu lầm rồi. Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết và Thi Giải Tiên, ai ai cũng muốn được chiêm ngưỡng, hà cớ gì ngươi phải giấu diếm? Ta nghe danh tú tài thần đồng đã lâu, tài hoa đứng đầu năm mươi tỉnh, tại hạ bất tài, cũng có chút thành tựu trên con đường tu đạo. Hay là thế này, ngươi hãy để ta lĩnh giáo Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết, xem thử Thi Giải Tiên lợi hại đến đâu…”

“Lĩnh giáo cái rắm!”

Một tiếng quát như trẻ con vang lên, Nhậm Hàng nghe vậy vừa kinh hãi vừa tức giận, hắn nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một thư sinh đang cõng hòm sách đi tới, trong hòm sách có một đồng tử đang ngồi, mặt mũi bầm dập, hình như là bị ai đánh.

“Thiên Dương đồng tử?”

Nhậm Hàng giật thót mình, vội vàng nói: “Thiên Dương tiền bối, chẳng lẽ người cũng động tâm với Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết?”

“Động tâm cái bà nội ngươi ấy!”

Thiên Dương đồng tử nổi giận, giơ tay đánh ra một chưởng, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang trời, Nhậm Hàng bị đánh ngã lăn ra đất.

Nhậm Hàng nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời, khí huyết cuồn cuộn, tu vi suýt chút nữa bị một chưởng của Thiên Dương đồng tử đánh tan, trong lòng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Thiên Dương đồng tử từ trong hòm sách bay ra, đáp xuống bên cạnh Nhậm Hàng, túm lấy cổ áo hắn, đấm một cú lại một cú vào mặt hắn, quát lớn: “Ngũ Hồ tán nhân vừa mới qua đời, ngươi đã nhăm nhe muốn hại cháu của ông ấy? Ngươi cũng xứng làm tán nhân sao? Ngươi là loại bất nhân bất nghĩa, hôm nay ta đánh ngươi!”

Nhậm Hàng bị đánh mặt mũi bầm dập, không thể phản kháng.

Nhưng đúng lúc này, Nhạc sư áo xanh xông ra khỏi đám người, lao về phía Nhậm Hàng đang nằm trên mặt đất, vừa đấm vừa đá, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, quát: “Ngũ Hồ tán nhân là bậc tiền bối của chúng ta, có công lao to lớn đối với các tán nhân chúng ta, ngươi lại muốn ra tay với cháu của ông ấy, ngươi còn là người nữa không?”

Phượng Phi Hoa cũng lao đến, tung một cước đá vào hạ bộ của Nhậm Hàng, tức giận nói: “Ngay cả người cũng không bằng, còn làm tán nhân gì nữa?”

Xương Bình Công, Viên Sơn tán nhân, Liễu Tam Thông, Tào đạo nhân… hơn mười tán nhân cùng xông lên, đánh đập Nhậm Hàng túi bụi, miệng không ngừng mắng chửi, chẳng mấy chốc đã đánh hắn đến mức không ra hình người.

Mọi người chửi rủa rồi giải tán.

Nhậm Hàng nằm trên mặt đất, toàn thân đầy thương tích, quần áo rách nát, mặt sưng vù như đầu heo, hai mắt vô hồn nhìn lên bầu trời.

Thiên Dương đồng tử bò về hòm sách, bỗng nhiên không biết lại nổi cơn tam bành ở đâu, nhảy phắt xuống, xông đến chỗ Nhậm Hàng, giáng xuống mấy đá, lúc này mới hả giận.

“Tiểu huynh đệ, ngươi cứ yên tâm, ở hội nghị tán nhân này, kẻ nào dám động đến ngươi chính là đối địch với Thiên Dương đồng tử ta!” Thiên Dương đồng tử vỗ ngực nói.

Tào đạo nhân, Xương Bình Công… cũng vỗ ngực nói: “Chính là đối địch với chúng ta!”

“Đúng vậy! Không thể để Ngũ Hồ tán nhân dưới suối vàng mà vẫn không nhắm mắt được!”

“Chúng ta chính là chỗ dựa vững chắc của ngươi ở đại hội tán nhân!”

Trần Thực vô cùng cảm động, vội vàng cảm tạ.

Sa bà bà, Thanh Dương và gã cao to râu quai nón trốn trong bóng tối chứng kiến cảnh này, đều kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

“Hình như đám người Thiên Dương còn lo lắng cho an nguy của Tiểu Thập hơn cả chúng ta!”

1.17399 sec| 2436.766 kb