Trần Thực tỉnh lại, nhìn thấy Sa bà bà ở bên cạnh, không kìm được nước mắt lưng tròng, ôm chầm lấy lão bà bà nhỏ bé, nước mắt tuôn rơi.
“Bà bà, con bị người ta giết!” Hắn nghẹn ngào.
“Được rồi, được rồi, không sao rồi.” Sa bà bà vỗ về lưng hắn, an ủi.
Đợi hắn nói hết uất ức trong lòng, Sa bà bà mới hỏi: “Con còn nhớ kẻ nào đã giết ngươi không?”
Trần Thực lau nước mắt: “Là một lão ăn mày.”
Sa bà bà giận tím mặt, cười lạnh: “Lão ăn mày thật to gan, ngay cả Tiểu Thập mà cũng dám động đến! Lão khốn kiếp đó hiện đang ở đâu?”
Gã cao to râu quai nón đến bên cạnh bà, ghé tai nói: “Đã chết rồi. Ta tìm thấy thi thể của lão, cổ bị bẻ gãy, Nguyên Thần cũng bị người ta moi ra ăn mất rồi.”
Sa bà bà nghe vậy cũng không tiện nói gì thêm, chỉ bảo: “Người chết là lớn nhất, hãy để lão được yên nghỉ. Cầu cho kiếp sau của hắn… Chỉ e là hắn không còn kiếp sau nữa.”
Hai con Ma bị thu vào trong Sưu Thần Đại, Ma vực cũng tự tiêu tán, tâm trạng Trần Thực dần ổn định trở lại.
Mọi người trở về Hồng Sơn đường, Hàn Sơn tán nhân và Thiên Khách tán nhân ở lại dưỡng thương, nhưng mục đích chính vẫn là quan sát Trần Thực, ánh mắt không rời khỏi hắn.
Trần Thực là một đứa trẻ hiểu chuyện, sau khi sống lại, ngồi sưởi ấm bên bếp lò, thân thể dần ấm áp, lập tức phối hợp cùng Hồng Sơn nương nương tế ra đầu của Thạch Cơ, hóa giải trạng thái hóa đá của Củng Châu.
Đầu của Thạch Cơ tỏa ra một luồng sức mạnh kỳ dị, đi đến đâu, sinh cơ bừng bừng đến đó, hoa cỏ bị hóa đá lần lượt hồi sinh, tiếp đến là cá tôm, cây cối, chim muông, cuối cùng mới đến con người.
Trong thành vang lên những tiếng kinh ngạc, mọi người dồn dập hỏi han chuyện gì đã xảy ra, lại có người đi tìm người thân, tiếng kêu gọi ồn ào khắp nơi.
Lần Ma biến này, do tu vi của Trần Thực và Hồng Sơn nương nương không đủ nên chỉ có người thường bị hóa đá, còn tu sĩ thì không, vì vậy tu sĩ thương vong rất lớn, nhưng phần lớn người thường đều sống sót.
Tất nhiên, trong thời gian Ma vực xuất hiện, nội thành thỉnh thoảng vẫn xảy ra giao tranh, cũng có một bộ phận người bị ảnh hưởng, bị gãy tay gãy chân, thậm chí có người chết.
Nhưng đây đã là may mắn trong bất hạnh.
Nếu không, ba ngày đầu tiên sau khi Ma vực xuất hiện, tất cả người thường đều sẽ chết.
Vậy mà hiện tại phần lớn bọn họ đều sống sót!
Hồng Sơn nương nương lại một lần nữa hao hết pháp lực, trở nên tiều tụy, bèn trở về thần thể nghỉ ngơi.
“Là bọn họ hóa đá toàn bộ Củng Châu?”
Hàn Thiên nhị lão kinh ngạc nhìn nhau.
Sau khi tiến vào Củng Châu, bọn họ phát hiện mọi thứ ở đây đều đã hóa đá, ngay cả chim muông cá thú, hoa cỏ cây cối, tất cả đều biến thành đá!
Nhưng kỳ lạ là những sinh linh bị hóa đá này, bao gồm cả con người đều không chết, mà trở thành sinh mệnh hóa đá!
Bọn họ vốn tưởng rằng đây là hậu quả mà ma khí mang đến, không ngờ Trần Thực lại dùng cách này để bảo toàn tính mạng cho hàng triệu người trong thành!
“Đúng là một đứa trẻ phi thường.” Thiên Khách tán nhân cảm thán, “Mười năm trước, nếu hắn không chết, năm nay đến dự đại hội tán nhân, chắc chắn hắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.”
Hàn Sơn tán nhân nói: “Lúc đó, Trần Thực quả thực phi phàm, chỉ có điều quá mức thông minh, lại đi theo Trần Dần Đô, chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Thiên Khách tán nhân khẽ gật đầu.
Trong số các tán nhân, có rất nhiều người cực đoan, Trần Dần Đô là kẻ cực đoan nhất trong số đó, làm việc không màng hậu quả, luôn gây ra rất nhiều rắc rối.
Nếu năm đó Trần Thực đi theo Trần Dần Đô, e rằng sẽ trở thành Trần Dần Đô thứ hai, thậm chí còn nguy hiểm hơn!
Trần Thực của hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, là một đứa trẻ thật thà, trầm tĩnh.
Có điều nhị lão nghĩ đến việc trong đầu Trần Thực đang phong ấn hàng trăm con ma, lại không khỏi rùng mình.
Nếu đứa trẻ thật thà này xảy ra chuyện, rõ ràng là còn đáng sợ hơn cả Trần Dần Đô nổi điên!
“Nương nương hy sinh tu vi để cứu người, đây là nghĩa cử cao đẹp, chúng ta phải thắp cho bà ấy một nén nhang.”
Vết thương của hai người Hàn Thiên đã khá hơn một chút, bèn đến trước bệ thờ của Hồng Sơn nương nương, thắp một nén nhang.
Tu vi của hai người bọn họ không phải tầm thường, nén nhang vừa được cắm vào lư hương, Hồng Sơn nương nương lập tức cảm thấy một nguồn sức mạnh tinh khiết không ngừng tuôn đến, nén nhang cháy được một nửa, tu vi của nàng đã hoàn toàn khôi phục!
Thế nhưng, nguồn sức mạnh kia vẫn tiếp tục tuôn đến, khiến nàng vừa mừng vừa lo, vội vàng tiếp tục hấp thu luyện hóa.
“Lần Ma vực xuất hiện này, Ngọc Đường chủ không màng sống chết, bảo vệ bách tính, trong bối cảnh quan lại Củng Châu thối nát, vẫn một mình chống đỡ, thật đáng khâm phục.”
Hàn Sơn tán nhân bị thương nhẹ hơn, bèn điều động Nguyên Thần, hai tay Nguyên Thần chắp lại, khép hờ, từng chút từng chút một, rút ma khí trong cơ thể Ngọc Thiên Thành ra ngoài.
Ngọc Thiên Thành dần dần khôi phục lại dung mạo vốn có, vừa mừng vừa sợ, vội vàng quỳ lạy.
Hàn Sơn tán nhân vội vàng nâng hắn ta dậy, cười nói: “Ngươi có tấm lòng lương thiện, suýt chút nữa đã uổng phí tài năng này. Tuy công pháp ngươi tu luyện rất tốt, nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm không nhỏ. Ngươi hãy theo ta tu luyện vài năm, thành tựu trong tương lai chưa chắc đã kém ta.”
Ngọc Thiên Thành cả đời tự mình mò mẫm tu luyện, vất vả lắm mới tu luyện đến Hóa Thần Cảnh, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, nghe vậy, không khỏi cảm động rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hàn Sơn tán nhân nói: “Chúng ta là tán nhân, rất ít khi thu nhận đồ đệ, chỉ truyền lại y bát mà thôi. Bởi vì, thu nhận đồ đệ sẽ nảy sinh thiên kiến, mà thiên kiến chính là tự tạo rào cản cho chính mình, khiến bản thân khó lòng nhìn thấu được đại đạo. Cho nên, ngươi không phải là đồ đệ của ta, hiểu chưa?”
Ngọc Thiên Thành vội vàng đáp: “Vâng.”
“Củng Châu tuy nhiều tai ương, nhưng trải qua lần Ma biến này, ngược lại là chuyện tốt.” Thiên Khách tán nhân nói, “Hiện tại, đám quan lại trong thành đã chết sạch, bớt đi rất nhiều kẻ bóc lột dân lành, cho dù triều đình có phái quan lại mới đến, cũng sẽ phải dè chừng. Cuộc sống của người dân Củng Châu, ít nhất cũng ẽ tốt hơn trước rất nhiều.”
Toàn bộ quan viên lớn nhỏ trong thành đều đã chết, đối với triều đình mà nói, đây quả là một vấn đề nan giải.
Nửa ngày sau, Hồ Phỉ Phỉ mang theo rất nhiều tú tài từ nơi khác trở về Củng Châu, Trần Thực vừa mừng vừa lo.
Hồ Phỉ Phỉ đắc ý nói: “Đám tú tài này không thiếu một ai! Ta lợi hại chứ?”
Trần Thực không khỏi thán phục: “Các ngươi chạy thoát bằng cách nào?”
“Ngươi bảo ta lập tức đưa bọn họ rời đi, ta bèn làm theo, đưa bọn họ chạy ra ngoài trăm dặm, thế là sống sót.” Hồ Phỉ Phỉ cười nói.
Trần Thực kinh ngạc há hốc mồm, không thể không nói, vận amy của cô nương nhà họ Hồ thật sự quá tốt, nếu bọn họ đi muộn một chút, bị kẹt lại trong thành, e rằng sẽ có rất nhiều người chết.
“Nhưng mà có trở về cũng vô dụng.” Trần Thực cau mày nói, “Hiện tại quan viên trong thành đều đã chết, biên quân cũng tử thương vô số, ngay cả Đề học quan cũng bị giết. Chúng ta không thể tham gia kỳ thi mùa thu được rồi.”
Hắn thở dài, mục đích lần này đến Củng Châu, một là tham gia đại hội tán nhân, hai là tham gia kỳ thi mùa thu.
Nhưng mục đích chính vẫn là kỳ thi mùa thu.
Nếu không thi đậu cử nhân, sau này quay về quê muốn hiếp đáp hương thân phụ lão cũng không được danh chính ngôn thuận.
Hàn Sơn tán nhân tiến lên, cười nói: “Chuyện kỳ thi mùa thu của các ngươi, ta có thể giúp.”
Mắt Trần Thực sáng lên, vội vàng khom người: “Xin tiền bối chỉ giáo.”
Hàn Sơn tán nhân vội vàng đỡ hắn dậy: “Đừng như vậy, đừng như vậy! Ngươi chính là Trần Thực đúng không? Ngươi không biết đâu, mười năm trước, ta đã từng gặp ngươi rồi đấy!”
Thiên Khách tán nhân phụ họa: “Đúng vậy, lúc đó ngươi đang ở cùng với gia gia ngươi, chúng ta đi ngang qua, nói chuyện với gia gia ngươi một lát, ta còn xoa đầu ngươi nữa. Tiểu tử, chúng ta không phải người ngoài!”
Trần Thực ngượng ngùng nói: “Hai vị tiền bối, sau đó ta đã chết tám năm, ký ức trước kia ta đều không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ thì tốt, không nhớ rõ thì tốt.”
Hai người thở phào nhẹ nhõm, lúc đó, bọn họ nghe nói Trần Dần Đô đến tham gia đại hội tán nhân, lo lắng ông ta gây chuyện, nên mới vội vàng chạy đến, lớn tiếng uy hiếp ông ta vài câu, nhưng khi đó lão già Trần Dần Đô đang bận chăm sóc cháu trai hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo