Bóng đêm dần bao phủ.
Lúc này, tiếng chim sơn ca lại vang lên, Tiểu Đinh Hương nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài lều cỏ tranh, một con chim sơn ca ngậm hai đóa Hoàn Hồn liên đáp xuống đất, đặt Hoàn Hồn liên xuống rồi vỗ cánh bay đi.
Tiểu Đinh Hương tiến lên nhặt Hoàn Hồn liên, một lúc sau, chim sơn ca bay trở về, mang theo rất nhiều Hoàn Hồn liên.
Các tu sĩ Thái Bình môn lại ráo riết truy lùng chim sơn ca hái sen trên khắp núi, nhưng chim sơn ca lần lượt tránh né bọn họ, tiến vào cõi âm, trộm hoa sen trắng, sau đó nhanh chóng bay đi, khiến các tu sĩ Thái Bình môn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể bắt được con chim này.
Trần Thực khống chế chim sơn ca hái hơn mười đóa Hoàn Hồn liên, đưa cho bọn Tiểu Đinh Hương.
Bốn đứa trẻ trong lều cỏ tranh đều có khí sắc tốt hơn rất nhiều, hồn phách vững chắc, không còn dáng vẻ có thể chết bất cứ lúc nào như trước.
Đến ngày thứ ba, tiên hạc lại mang đến đủ loại thức ăn, khiến bốn đứa trẻ được một phen kinh ngạc.
Buổi tối ngày thứ ba, chim sơn ca lại đến, vẫn trộm hoa sen trắng, ném thức ăn cho bọn chúng.
Trên Vụ Lĩnh, mấy ngày nay Hàn Thiên nhị lão trốn trong hư không đại cảnh của mình, dạy Ngọc Thiên Thành tu hành, ba bốn ngày liền không ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng gặp gỡ vài vị bằng hữu cũ.
Với tồn tại như bọn họ, tham gia đại hội tán nhân hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn, đến đại hội cũng chỉ là để xem mặt người mới, trấn giữ cục diện, tránh cho kẻ thù bên ngoài đến xâm phạm, hoặc là Trần Dần Đô nổi hứng lên lại đánh chết mấy tên tán nhân gây chuyện. May mà đại hội năm nay rất yên bình, không có bất cứ ai gây chuyện thị phi.
“Sau khi Ngũ Hồ tán nhân chết, hội nghị tán nhân cũng không còn náo nhiệt như trước.” Hàn Sơn tán nhân cảm khái.
Ông ta cũng đang rảnh rỗi, bèn nghĩ: “Mấy ngày nay Trần Thực đang làm gì vậy? Tính tình tiểu tử này không giống gia gia nó, gia gia nó gây chuyện thị phi khắp nơi, còn nó lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn.”
Ông ta lặng lẽ quan sát Trần Thực, thấy Trần Thực thi triển pháp thuật hết lần này đến lần khác, biến hạc giấy thành tiên hạc, đến Phượng Hoàng lĩnh đưa cơm cho mấy đứa nhỏ xanh xao vàng vọt kia.
“Đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Hàn Sơn tán nhân vô cùng cảm khái, vuốt râu, nói với Thiên Khách tán nhân: “Đạo hữu, Trần Thực thật sự là một đứa trẻ ngoan, thiên phú của nó rất cao, mới có mấy ngày, đã lĩnh ngộ được pháp thuật ta truyền thụ, hơn nữa còn sử dụng rất thành thạo!”
Thiên Khách tán nhân cũng quan sát Trần Thực, thấy hành động của hắn, có phần cảm động, nói: “Đứa nhỏ này tâm tính lương thiện, không bị Ngũ Hồ tán nhân dạy hư, đúng là ông trời có mắt. Nếu không, nó mà muốn làm điều ác, chỉ e qua mấy năm nữa sẽ lại là một tạv Vật Tiểu Ngũ thứ hai.”
Nhắc đến tạo vật Tiểu Ngũ, sắc mặt Hàn Sơn tán nhân không khỏi hơi đổi, nhớ lại cảnh tượng tạo vật Tiểu Ngũ tàn sát đại hội tán nhân hai mươi năm trước.
Lúc này, ông ta phát hiện Trần Thực mang theo xe gỗ và con chó đen xuống núi, điều khiển xe gỗ, đi thẳng đến một nơi khác, không khỏi kinh ngạc: “Nó định làm gì vậy?”
Tâm thần ông ta bám theo Trần Thực, đi theo hắn.
Trần Thực men theo đường núi đi hơn trăm dặm, vượt qua mấy ngọn núi, rốt cuộc đến Thái Bình môn, để Hắc Oa và xe gỗ đợi bên ngoài, tự mình điều chỉnh hơi thở, sau đó mới đi đến trước sơn môn.
Đệ tử Thái Bình môn canh giữ sơn môn quát hỏi: “Người tới là ai?”
Trần Thực cười nói: “Tại hạ là Trần Thực, người Lý gia ở Tuyền Châu, đi theo công tử Lý Thiên Thanh đến đây. Công tử Thiên Thanh nghe nói quý môn có kỳ bảo Hoàn Hồn liên, nên bảo ta đến mua vài đóa, định khi về nhà sẽ dâng lên cho trưởng bối.”
Tên đệ tử Thái Bình môn kia cười nói: “Lý gia ở Tuyền Châu cũng biết đến kỳ bảo của Thái Bình môn chúng ta sao? Ngươi theo ta.”
Hắn dẫn Trần Thực vào núi, tới gặp quản sự.
Quản sự là một người trung niên khá là khôn khéo, cười nói: “Vị khách quan này không biết rồi, Hoàn Hồn liên của chúng ta là vật riêng của một vị công tử ở kinh thành. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng bán ra ngoài vài đóa, nhưng giá cả rất cao.”
Trần Thực cười nói: “Xin hỏi giá cả thế nào?”
“Ba trăm lượng một đóa.”
Trần Thực chần chừ, nói: “Giá cả hơi cao. E là công tử nhà ta không mua nổi mấy đóa. Chuyện này ta không làm chủ được, ta sẽ về báo lại với công tử Thiên Thanh.”
Quản sự cũng biết công tử của đại gia tộc tuy rất nổi danh, nhưng việc quản lý tiền tài trong tộc rất nghiêm ngặt, mỗi tháng chỉ được nhận một số lượng bạc nhất định, những người có thể mua được thường là những người trong tộc ra ngoài làm quan, có nhiều dầu mỡ. Có điều cho dù Trần Thực không có bao nhiêu tiền, hắn ta cũng không dám đắc tội, chỉ cười nói: “Nếu vậy, đợi huynh đài hỏi ý công tử Thiên Thanh rồi hãy hay.”
Trần Thực thấy đệ tử trong Thái Bình môn không nhiều, ngược lại có rất nhiều trẻ con, bèn cười nói: “Xin hỏi quản sự, ở đây có bán thư đồng không? Công tử nhà ta ra ngoài, muốn mua vài thư đồng để hầu hạ.”
Quản sự lắc đầu nói: “Đồng nam đồng nữ của chúng ta đều là mua về, không thể bán.”
Trần Thực nói: “Có đứa nào bị bệnh, không cần nữa, bán rẻ một chút cũng được, công tử Thiên Thanh nhà ta rất cần.”
Quản sự cười nói: “Huynh đài không biết rồi, đồng nam đồng nữ bị Thái Bình môn chúng ta đào thải cơ bản đều sống không được mấy ngày. Nếu ta bán cho huynh đài, chính là hại huynh đài, chúng ta làm ăn rất chú trọng chữ tín, không thể lừa người khác được.”
Trần Thực thấy hắn ta không chịu nhả ra, đành phải bỏ cuộc.
Quản sự đưa tiễn, nói: “Nếu là ngày thường có dư, chúng ta cũng có thể bán cho ngươi vài đứa làm thư đồng. Nhưng chúng ta cũng chỉ mua được từ Thiên Mỗ hội, mấy ngày nay không biết vì sao Thiên Mỗ hội vẫn chưa đưa người tới, chúng ta cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Mong huynh đài lượng thứ.”
“Thiên Mỗ hội?”
Khóe mắt Trần Thực giật giật, ánh mắt lóe lên hung quang.
Lúc này, một đại thẩm to béo đi tới, từ xa đã lớn tiếng nói: “Lão Hứa, mấy đứa nhỏ bị ném ở sau núi kia thế mà không chết! Ta vừa rồi đi xem, mấy đứa nhỏ này vẫn sống sờ sờ, ta đã mang chúng nó tới đây, tối nay sắp xếp cho chúng đi hái sen!”
Trần Thực nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía sau mụ đại thẩm kia có mấy thiếu niên nam nữ ốm yếu đi theo, dẫn đầu chính là Tiểu Đinh Hương.
“Cáo từ.” Trần Thực chắp tay.
Tên quản sự kia cũng kinh ngạc vì đám người Tiểu Đinh Hương còn có thể sống sót, chẳng buồn đưa tiễn, vội vàng chạy tới xem xét.
Trần Thực đi xuống núi, sắc mặt dần dần u ám.
“Thiên Mỗ hội sao… Hắc Oa, chúng ta đi!”
Hắn mang theo Hắc Oa và xe gỗ, đi vào thôn trấn gần đó.
“Tiểu tử này, muốn làm gì vậy?” Hàn Sơn tán nhân vẫn luôn âm thầm chú ý tới hắn, thấy cảnh tượng này trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lúc này còn cách trời tối còn hơn một canh giờ.
Trần Thực vào trong trấn, tìm được một tiệm rèn, nói: “Chủ tiệm, trong tiệm của ngươi có loại dao găm hay đoản kiếm gì không? Thậm chí là xiên sắt cũng được. Ta muốn tất cả!”
Hắn trả tiền, mua hết toàn bộ số dao găm, đoản kiếm trong tiệm rèn cùng một đống xiên sắt đầu nhọn, chất đầy một sọt lớn, ước chừng mấy chục món đồ, đặt hết lên xe gỗ.
Trần Thực lại lấy ra một ít máu của Hắc Oa, cúi đầu vẽ bùa, vẽ hơn hai mươi lá, sắc trời dần dần chuyển sang màu đỏ, mặt trời cũng khép chặt mi mắt.
Trần Thực lại ăn cơm tối ở trong trấn, mua cho Hắc Oa mấy cân thịt dị thú, lúc này mới lên đường, đi về phía Thái Bình môn.
Đợi đến khi đến chân núi Thái Bình môn, cách sơn môn còn khoảng một dặm đường, Trần Thực dừng bước, bê sọt đựng đầy xiên sắt cùng đao kiếm xuống, đồng thời xếp hơn hai mươi lá bùa chú thành một hàng.
Hắn hít một hơi thật sâu, phát động pháp thuật.
Hàn Sơn tán nhân thấy cảnh này, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Tên tiểu tử này định dùng pháp thuật ta dạy để giết người! Nhưng ta đâu có dạy thức thứ ba, hắn học được từ đâu?”
Vừa nghĩ đến đây, Trần Thực thở ra một hơi, một ngụm chân khí phun ra!
“Bằng vào một ngụm chân khí này, ta sẽ khiến cả nhà ngươi diệt vong!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo