Hai luồng kim quang này chính là Canh Kim Chi Khí, không gì không phá, quấn ba vòng quanh cổ “Trần Thực”, cổ Trần Thực thấy máu, nhưng đầu lại không rơi xuống, gương mặt lộ ra vẻ hung ác, hai mắt bắn ra hai luồng ma quang chiếu về phía Xương Bình Công. Đồng tử mắt trái của hắn nhìn sang phải, đồng tử mắt phải nhìn sang trái, hai luồng ma quang giao nhau, xoẹt một tiếng, đầu của Xương Bình Công với mái tóc bạc phơ bay lên khỏi cổ!
Lão già này thực lực mạnh mẽ, vẫn chưa chết, thân thể không đầu lập tức bay lên, đuổi theo đầu, hai tay ôm lấy đầu, kêu lên: “Thật lợi hại!”
Hai luồng ma quang trong mắt “Trần Thực” chém đứt tất cả những con Giao Long màu trắng do râu của lão biến thành, hắn giãy mạnh, đánh tan những con Giao Long màu trắng đang quấn quanh người, đột nhiên thoát thân, lao thẳng về phía Xương Bình Công, quát: “Xem ngươi sống được bao lâu!”
Xương Bình Công ôm đầu chạy trối chết, Nguyên Thần của Tào đạo nhân vẫn còn đang bám trên mặt “Trần Thực”, giống như con bạch tuộc, cố gắng chống lại sức kéo của cái lưỡi.
“Tào đạo hữu cố gắng lên!”
Viên Sơn tán nhân xông tới, giơ tay chỉ lên trời, vô số tia sét trên trời lao nhanh, men theo ngón tay của lão gào thét đánh xuống, đánh lên người “Trần Thực”.
“Trần Thực” bị đánh cho loạng choạng, lắc mình đi tới bên cạnh Viên Sơn tán nhân, thân hình xoay tròn, chân phải đá mạnh vào cổ lão.
Viên Sơn tán nhân bị đá bay ra ngoài như chong chóng, còn chưa kịp ổn định thân hình giữa không trung, “Trần Thực” đã đuổi kịp lão, giơ nắm đấm lên, đập vào đầu lão!
Hai người từ trên trời rơi xuống, ầm một tiếng, rơi xuống bên ngoài thành Củng Châu.
Đám tán nhân vội vàng chạy như bay tới, Phượng Phi Hoa tế ra một cây kim châm, đâm về phía lưng “Trần Thực” nhanh như tia chớp.
Cây kim châm kia không phải phàm vật mà là lúc nàng du ngoạn thiên hạ, đi ngang qua một thôn trang. Thôn trang kia xảy ra một chuyện quái dị, trong thôn có một cái giếng, trong giếng đột nhiên phun ra nước vàng, bất luận ai tới gần đều tan xương nát thịt. Nàng ngồi bên cạnh giếng, luyện hóa kim khí trong giếng, đợi đến khi kim khí biến mất, trong giếng xuất hiện một cây cột vàng rực rỡ.
Phượng Phi Hoa biết vật này là bảo bối thời tiền sử, hôm nay xuất hiện nhất định là có duyên với mình, vì vậy luyện hóa kim trụ thành kim châm.
Từ khi cây kim châm này được luyện thành, bất kể là pháp thuật gì bảo vật gì, cho dù là Kim Thân của Đại Báo Quốc Tự cũng có thể dễ dàng phá vỡ!
Truyền thuyết kể rằng, từng có người mượn cây kim châm này của nàng để quyết đấu với Khổ Trúc thiền sư, cuối cùng đã phá vỡ Đại Luân Minh Vương Kim Quang Chú của Khổ Trúc thiền sư, có thể thấy được uy lực của nó.
Kim châm bay tới sau lưng “Trần Thực”, “Trần Thực” không thèm nhìn, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp về phía sau, trong khoảnh khắc kim châm bay tới đã kẹp lấy cây kim châm!
Mặt Phượng Phi Hoa đỏ bừng, nàng ra sức thúc giục kim châm, thế nhưng tay “Trần Thực” không hề nhúc nhích.
“Phi Hoa, ta tới giúp ngươi!”
Một tán nhân khác là Liễu Tam Thông, y phục bay phần phật, đáp xuống bên cạnh Phượng Phi Hoa, cùng nàng hợp lực thúc giục kim châm.
“Ta cũng tới giúp một tay!”
Vị tán nhân thứ ba, Loan Hạo Chi cũng chạy tới, ba người đứng sóng vai, cùng bấm kiếm quyết, Nguyên Thần phía sau đứng lên sừng sững, rộng lớn vô biên, thần quang chiếu sáng cả vùng trời đất u ám, cùng nhau thúc giục cây kim châm.
Mũi kim châm đâm vào lưng “Trần Thực”, suýt nữa đâm thủng da thịt.
Lực lượng khổng lồ thậm chí còn đẩy cơ thể “Trần Thực” trượt về phía trước, không đứng vững nổi!
Xương Bình Công, Viên Sơn, Thiên Dương đồng tử, Nhạc sư áo xanh và rất nhiều tán nhân khác lập tức chia ra tấn công từ hai bên trái phải, cũng có người từ phía sau bao vây, thi triển pháp thuật, cùng nhau tấn công “Trần Thực”!
Còn Nguyên Thần của Tào đạo nhân vẫn đang bám trên mặt “Trần Thực”, cố gắng chống lại cái lưỡi của hắn.
“Trần Thực” đột nhiên xoay người nhảy lên, cánh tay vặn vẹo xoay một vòng, nếu là người bình thường, cánh tay xoay như vậy đã sớm gãy thành mấy đoạn, thế nhưng hắn lại không hề hấn gì.
Kim châm đâm ra, lập tức đâm vào khoảng không.
Chờ kim châm bay trở về, “Trần Thực” cong ngón tay búng ra, đinh một tiếng, kim châm lệch hướng, gào thét bay đi.
“Thế này thì đánh thế nào?”
Ba vị tán nhân Phượng Phi Hoa, Loan Hạo Chi và Liễu Tam Thông thấy cảnh này, đều sinh lòng tuyệt vọng.
Ngay cả kim châm mà hắn cũng có thể tránh được, không tránh được thì búng tay một cái là đánh bay, căn bản không có cách nào đánh trúng hắn!
Không đánh trúng hắn, e rằng tất cả mọi người đều phải chết ở đây!
“E chỉ sợ rằng chỉ có mấy lão quái vật Đại Thừa cảnh mới có thể hàng phục được Ma đầu này!”
Trong lòng Phượng Phi Hoa tràn ngập tuyệt vọng, bởi mấy lão quái vật Đại Thừa cảnh kia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ thỉnh thoảng lộ diện trong lúc tụ hội, ngày thường rất khó gặp.
Lần trước nàng gặp được hai người trong số đó, là vào mười năm trước, khi Trần Dần Đô mang theo Trần Thực tham gia hội nghị tán nhân, kinh động đến hai vị lão quái vật cảnh giới Đại Thừa gần đó, khiến họ phải ra mặt cảnh cáo Trần Dần Đô đừng gây chuyện.
Tốc độ của “Trần Thực” quá nhanh, như quỷ mị, lắc mình một cái đã biến mất tại chỗ, đợi đến khi mọi người nhìn rõ thân hình của hắn thì hắn đã đi tới bên cạnh một vị tán nhân, những tán nhân khác chỉ có thể vội vàng cứu viện, nếu không sẽ bị hắn giết chết, ăn thịt! Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy nhịp thở, hai mươi hai tán nhân đã có mười bảy người bị thương, một người bị chặt đầu, một người Nguyên Thần sắp tan vỡ, còn có một người bỏ mạng!
Thiên Dương đồng tử kinh hãi, thầm nghĩ: “Nửa canh giờ, nhiều nhất là nửa canh giờ! Hắn có thể giết sạch chúng ta! Hiện giờ, sinh cơ ở đâu?”
No đột nhiên bỏ mặc mọi người, bay nhanh rời đi, nhưng ngay sau đó lại từ trên không trung rơi xuống, trở lại Củng Châu thành.
Ma vực của “Trần Thực” còn mạnh mẽ hơn Ma vực của Ma nữ vị thành niên Ứng Như Mộng, cho dù là tồn tại như hắn cũng không thể thoát ra!
Sa bà bà và Tiêu Vương Tôn đi khắp Củng Châu thành, cuối cùng dựa theo hồn phách của Lý Thiên Thanh, tìm được Lý Thiên Thanh và Hắc Oa, chỉ thấy một người một chó đang kéo theo một chiếc xe gỗ, trốn đông trốn tây trong thành.
“Tiểu Thập chết rồi!” Sa bà bà lớn tiếng nói.
Cơ thể Lý Thiên Thanh chấn động, đột nhiên dừng bước, trong mắt ngấn lệ, thất thanh nói: “Cái gì? Không thể nào…”
Hắn còn chưa nói xong, Hắc Oa đã đứng lên, đẩy hắn sang một bên, đi tới trước mặt Sa bà bà.
“Tiếp tục hợp tác!” Sa bà bà nghiêm túc nói.
Hắc Oa nghiêm túc gật đầu.
Tiêu Vương Tôn đáp xuống, vỗ vỗ vai Lý Thiên Thanh, đồng cảm nói: “Đừng đau lòng vô ích nữa, không phải tìm ngươi. Ngươi giống ta, lúc này còn không bằng một con chó.”
Sa bà bà không biết lấy từ đâu ra một cái chậu than, chậu than đã sớm bị đốt đến đen sì, bên ngoài đều là vết than.
Trong chậu đựng đầy giấy phù màu vàng, viết tục danh của các loại thần linh U Minh, cùng với địa hình sông núi của cõi âm.
“Mấy ngày nay, ta dùng Dương Giác Thiên Linh đăng chiếu sáng cõi âm, phân chia U Minh thành chín khu vực lớn, vẽ lại bản đồ địa lý.”
Sa bà bà trải một cuộn bản đồ ra, bản đồ địa lý lơ lửng giữa không trung, dần dần hiện ra địa hình sông núi của cõi âm.
Bản đồ địa lý bằng giấy dần dần như tan chảy trong không khí, chỉ còn lại những núi sông đất liền.
Bàn tay Sa bà bà nhẹ nhàng ấn xuống, địa lý cõi âm rơi xuống mặt đất, dài rộng mười trượng.
Bà lấy ra y phục mà Trần Thực đã mặc, Hắc Oa đi tới ngửi ngửi.
Sa bà bà châm lửa vào chậu than, nói: “Ta truy hồn, ngươi đi cứu người!”
Bà lắc Văn Vương cổ, theo tiếng trống và tiếng sàn sạt, chỉ thấy trong chậu than từng lá bùa vàng cháy rực bay lên, ngọn lửa bốc cao hơn một người, trong ngọn lửa, từng lá bùa vàng càng ngày càng sáng.
Phía sau ngọn lửa hiện ra núi sông cõi âm.
Sa bà bà cảm nhận được vị trí hồn phách của Trần Thực, đẩy chậu than, để chậu than di chuyển trên địa hình sông núi của cõi âm, đột nhiên ngẩng đầu: “Chính là chỗ này! Hắc Oa!”
Hắc Oa “vèo” một tiếng, nhảy vào trong ngọn lửa, sau khi đáp xuống đất chỉ thấy bốn phía âm u ẩm ướt, quỷ khí dày đặc.
Nó giống như một ngọn núi di động, quanh thân bốc cháy ma hỏa địa ngục, khói đặc cuồn cuộn, cúi đầu ngửi ngửi trong đầm lầy, đột nhiên sải bước chạy băng băng trên đầm lầy, nhanh chóng lao đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo