Hoa Lê phu nhân cười tươi như hoa, nhỏ giọng nói với Đinh Đinh bên cạnh: “Kim Thân Đại Phật không phải là bản thể của Ma đầu mà do Ma đầu tạo ra. Tên Ma đầu này muốn lừa gạt mọi người, khiến người ta lầm tưởng Đại Phật là bản thể của nó, sau đó âm thầm hút cạn Đại Phật, lặng lẽ thoát thân. Thật nực cười, đám tán nhân chúng ta tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh, có thể khống chế được Ma đầu, không ngờ lại bị lừa một vố đau.”

Đinh Đinh hỏi: “Chân thân của nó sẽ chạy đi đâu? Một Ma đầu chạy trốn, e rằng thiên hạ đại loạn mất thôi!”

Tiểu nha đầu lo lắng, không hề có vẻ mặt hưng phấn như Hoa Lê phu nhân.

Hoa Lê phu nhân cười nói: “Chuyện này thì ta không biết. Giờ Ma Vực đã biến mất, nó muốn đi đâu thì đi, ai mà biết được.”

Đinh Đinh càng thêm lo lắng.

Hoa Lê phu nhân vỗ vai nàng, cười nói: “Chỉ là một Ma đầu chưa trưởng thành mà thôi, không đáng ngại. Nếu nó đã trưởng thành rồi thì mới phiền toái. Nhưng nó nóng lòng muốn chạy trốn, không kịp hấp thu hết ma khí trong Ma Vực. Nó không lộ chân thân thì thôi, nếu để lộ chân thân nhất định sẽ bị người ta bắt đi.”

Giọng nàng không lớn, nhưng lúc này xung quanh rất yên tĩnh, tất cả tán nhân đều đang nghe nàng nói.

“Nó bị Đại Báo Quốc tự trấn áp mấy ngàn năm, đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, biết tránh né ánh mắt của Thiên Ngoại Chân Thần, biết rõ sự nhân gian hiểm ác, cũng biết trước khi trưởng thành có rất nhiều cao thủ có thể đối phó với nó.”

Hoa Lê phu nhân thản nhiên nói: “Nó vẫn chưa trưởng thành, vì vậy sẽ lang thang ở nhân gian, hấp thu ma tính của nhân thế, để bản thân trở thành Ma đầu chân chính. Đối với Ma đầu mà nói, đây cũng là một loại tu hành. Nói không chừng, nó cũng có thể trở thành tán nhân.”

Đinh Đinh chớp chớp mắt, một Ma đầu khoác da người, tu luyện ma công, lang thang khắp nhân gian sao?

Không biết nó sẽ trở thành bộ dạng gì nữa?

Nàng không khỏi tưởng tượng.

Rất nhiều tán nhân lần lượt rời đi, truy đuổi Ma đầu còn chưa trưởng thành kia.

Dê xanh cuộn da người của Khổ Trúc thiền sư lại, buộc thành một bó, cười nói: “Có thể mang về luyện thành pháp bảo.”

Đinh Đinh tò mò nhìn con dê, Hoa Lê phu nhân lại rất cảnh giác, nhỏ giọng nói: “Tránh xa nó ra, mấy huynh đệ nhà nó đều không phải người tốt.”

Dê xanh nhìn thấy nàng, kẹp da Phật dưới nách, cười nói: “Thì ra là muội muội. Đã lâu không gặp.”

Hoa Lê phu nhân bị hắn trêu chọc đến đỏ mặt, phất tay áo bỏ đi.

Đinh Đinh vội vàng đuổi theo, thầm nghĩ: “Xem ra phu nhân có gian tình với gia gia của Trần công tử thật. Vậy chẳng phải Trần công tử phải gọi phu nhân là tiểu tổ mẫu sao? Mà Trần công tử đâu rồi?”

Dê xanh cầm da Phật chạy nhanh đến bên cạnh gã cao to râu quai nón, đưa da Phật cho hắn, nói: “Tiểu Lượng, xem như chúng ta kiếm lợi lớn rồi. Da Phật này có thể luyện thành pháp bảo, đáng tiếc là thiếu mất cái đầu… Bà bà đâu rồi?”

Gã cao to râu quai nón nhận lấy da Phật, nói: “Đi tìm Tiểu Thập rồi.”

Bên này, Trần Thực đứng trên đầu Mân Giang mỗ mỗ, gào thét lao về phía Củng Châu thành, quát: “Hắc Oa, ngươi có thể quấy nhiễu ý thức của đám người kia không?”

Hắc Oa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phí Tuần phủ, Nghiêm tổng đốc, Hạ Tổng binh dẫn người ngự phong đuổi theo, còn cách bọn họ chừng mấy dặm đã thi triển pháp thuật.

Tuy rằng nó có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của tu sĩ Thần Hàng cảnh, Luyện Hư cảnh, nhưng nếu khoảng cách quá xa thì không thể quấy nhiễu được, khoảng cách mấy dặm, đủ để cho đám người Phí Tuần phủ ra tay giết chết bọn họ!

Đúng lúc này, Trần Thực nhìn thấy bên bờ sông có hai bóng người, một người là Vô Trần hòa thượng, người còn lại là một thiếu nữ xinh đẹp, nàng đứng bên cạnh Vô Trần, trên đầu đội mũ sa che khuất dung nhan. Vô Trần hòa thượng chắp tay trước ngực, hành lễ với Trần Thực từ xa.

Trần Thực vội vàng đáp lễ, gió thổi qua, làm tốc mũ sa trên mặt thiếu nữ.

Trần Thực thoáng nhìn, tâm thần chấn động, như nhìn thấy tiên nữ, tim đập thình thịch: “Trên đời sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy?”

Thiếu nữ mỉm cười, đưa tay vuốt ve trán Vô Trần hòa thượng, như đang phủi bụi.

Trần Thực thu hồi ánh mắt, tiếp tục chạy trốn.

Vô Trần hòa thượng cũng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Sư thúc, chúng ta đi thôi.”

Thiếu nữ cười nói: “Ngươi đã gọi ta là sư thúc, vậy thì ngươi không cần phải chết nữa. Sư phụ ngươi tên là Khổ Trúc, vậy ta nên gọi là gì đây? Ta không muốn cái tên gì mà nghe khổ sở cả.”

Vô Trần hòa thượng cúi đầu, không dám nhìn nàng, nói: “Sư thúc, con là vãn bối, sao có thể đặt tên cho sư thúc được, như vậy là thất lễ.”

Thiếu nữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Lũ hòa thượng các ngươi, ngày nào cũng tụng kinh trước mặt ta nhưng trong lòng lại toàn những ý nghĩ xấu xa. Trong Kim Cương Kinh có câu: Tất cả pháp hữu vi; như mộng, huyễn, bọt, bóng; như sương, như chớp loé, hãy quán chiếu như thế. Thôi được rồi, ta sẽ lấy mỗi câu một chữ, ngược lại với kinh Phật của các ngươi, gọi là Ứng Như Mộng.”

Ứng Như Mộng nói: “Đi thôi kẻo có kẻ đuổi theo. Có mấy tên ta đánh không lại đâu.”

Vô Trần hòa thượng đi đầu dẫn đường, nhưng thực chất là bị Ma nữ này uy hiếp, không dám không đi.

Về phần đi đâu, hắn cũng không biết, nhưng trong đầu hắn luôn có một ý niệm, nói cho hắn biết nên đi về hướng nào.

“Vô Trần, thiếu niên vừa rồi là ai vậy?” Ứng Như Mộng hỏi.

“Trần Thực, một tú tài đi thi ạ.”

Vô Trần hòa thượng không dám giấu giếm, nói: “Hắn chết cách đây mười năm, năm đó nổi danh khắp thiên hạ, là người đỗ đầu trong năm mươi tỉnh, được Chân Thần ban cho Tiên Thiên Đạo Thai, được người đời gọi là tú tài thần đồng. Lần này sư phụ đến đây là vì hắn, sau khi thử thách, định cho hắn làm chuyển thế Linh Đồng.”

“Hắn rất nguy hiểm.” Ứng Như Mộng hạ giọng nói: “Phải tránh xa hắn ra, trong cơ thể hắn có thứ khiến ta cũng phải sợ hãi.”

Vô Trần hòa thượng ngẩn người, quay đầu nhìn bóng lưng Trần Thực đang đi xa, nghi ngờ hỏi: “Tú tài thần đồng rất nguy hiểm ư?”

Ứng Như Mộng nói: “Chắc chắn sư phụ ngươi bị thứ trong người hắn ăn rồi.”

Vô Trần hòa thượng trợn mắt.

Tuy hắn đoán được Khổ Trúc thiền sư chết trong tay Trần Thực, nhưng lại không biết bọn họ đã giết chết Khổ Trúc thiền sư như thế nào, không ngờ lại bị Trần Thực ăn mất!

“Vừa rồi ta có liếc nhìn con chó đen bên cạnh hắn, con chó đó nhìn ta, vậy mà lại muốn khống chế ý thức của ta.”

Ứng Như Mộng hạ giọng nói: “Ban đầu ta định bắt nó, nhưng vô tình nhìn thấy thứ trong người Trần Thực nên mới sợ hãi.”

“Viu…”

Từng đạo pháp thuật mang theo uy lực hủy thiên diệt địa bay vụt qua đầu bọn họ, đánh thẳng về phía Trần Thực!

Ngay sau đó, bóng dáng Phí Thiên Chính, Hạ Sơ Lễ, Nghiêm Cửu Linh bay vụt qua.

Một vị quan lớn trong đó thoáng nhìn thấy Ứng Như Mộng và Vô Trần, bèn nổi tâm tư diệt khẩu, một đạo pháp thuật đánh xuống.

“Lũ ngu xuẩn này, đáng lẽ phải hấp thu hết bọn chúng trước mới phải!”

Ứng Như Mộng chỉ vung tay áo lên, đạo pháp thuật kia liền biến mất không còn tăm hơi, nàng nhìn về phía pháp thuật cuồn cuộn như thủy triều dọc theo Mân Giang hướng về phía Trần Thực, sắc mặt khẽ biến, thúc giục: “Nơi đây nguy hiểm, chúng ta đi mau! Nếu không đi nhanh e là không thoát được đâu!”

1.56911 sec| 2421.555 kb