Ngọc Thiên Thành thấy hắn ngây người, tưởng mình lỡ lời, vội nói: “Ta vốn kẻ đi đường dân dã, thi tú tài còn chưa đậu, lời ta nói chưa chắc đã đúng.”

Tuy nói vậy, nhưng hắn là Đường chủ Hồng Sơn đường, đại sư phù lục. Lúc trước, Lộ Hương chủ từng thấy trình độ phù lục của Trần Thực, bèn nói trong số huynh đệ trong đường Trần Thực có thể xếp thứ hai, còn vị trí thứ nhất chính là Ngọc Đường chủ còn chưa thi đậu tú tài này.

Về sau, thấy phù lục của Trần Thực xuất quỷ nhập thần, Lộ Hương chủ liền không nói câu đó nữa.

Ngọc Thiên Thành vốn người thô kệch, không thi đậu tú tài, lẽ ra không thể nào làm phù sư, vậy mà hắn chỉ dựa vào một quyển 《Phù Lục Tổng Hợp》 không trọn vẹn, vô sư tự thông, trở thành cao thủ đỉnh cao trong giới phù sư. Hắn có rất nhiều phù lục không biết thi triển, tự học phù lục cũng có rất nhiều chỗ thiếu sót, nhưng nhãn lực cực cao.

Hắn là người có tài mà không được trọng dụng.

Nếu có danh sư chỉ dẫn, có công pháp cao thâm, thành tựu của hắn tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đây.

Trần Thực ngẩn người, chìm vào trầm tư.

Hai năm trước, từ khi hắn tỉnh lại từ cõi chết đã theo gia gia học vẽ các loại hình vẽ phù lục, học văn chương chữ nghĩa, hắn nâng bút là có thể vẽ ra đủ loại phù lục, thậm chí không cần Thần Thai, chỉ cần điều động khí huyết, cũng có thể vẽ ra các loại phù lục, uy lực không hề tầm thường.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ thi triển phù lục như pháp thuật.

Phù lục và pháp thuật có ranh giới rõ ràng.

Phù lục cần vật dẫn, cần máu thuần dương, cần bút mực, cần phù sư dốc lòng vận chuyển tâm thần, lưu lại một tia ý niệm, kết nối với thần linh, mới có thể vẽ ra phù lục có lực lượng khác nhau.

Phù sư tu luyện tới cảnh giới cao thâm, có thể không cần bút mực, máu chó đen, chu sa, hoàng phù, chỉ cần lấy khí huyết của bản thân làm vật dẫn, kết nối với thần linh, ngưng tụ phù lục giữa hư không.

Thậm chí, có thể nhất niệm thành phù!

Còn pháp thuật lại được ngưng tụ trong Thần Đàn, tụ khí thi pháp, để khí huyết dưới khống chế của kiếm quyết và ý niệm hóa thành pháp thuật, sau khi thi triển có uy lực kinh người.

Hai loại này khi thi triển hoàn toàn khác biệt.

Nhưng mà, chẳng lẽ Thao Thiết Thôn Thiên phù lại không thể trở thành pháp thuật sao?

Không cần vẽ bùa, chỉ cần dùng ý niệm điều động khí huyết trong cơ thể, vận chuyển khí huyết đến Thần Đàn, hóa thành Thao Thiết Thôn Thiên văn, chẳng phải có thể hóa thành pháp thuật hay sao?

Nếu có thể, vậy Ngũ Nhạc Chân Hình Đồ có thể trực tiếp thi triển hay không?

Hỏa phù, Thủy phù, Lôi phù đơn giản nhất, có phải cũng có thể thi triển từ trong Thần Đàn hay không?

Môn thần trên bùa đào, chẳng phải chính là chú ngữ Kim Quang tương tự Đại Luân Minh Vương Kim Thân hay sao?

Giáp Mã phù, Thần Hành phù, chẳng phải có thể hóa thành Ngự Phong quyết, Đằng Thân thuật hay sao?

Biến Thân phù, chẳng phải có thể để cho bản thân chỉ cần niệm chú ngữ là có thể biến thành hình dạng khác nhau hay sao?

Còn có các loại Tạo Vật phù ghi lại trong 《Phù Lục Tạo Vật Bảo Giám》, nếu như cũng có thể hóa thành pháp thuật, chẳng phải bản thân có thể hóa thành Khiên Ti Trùng bay lên không trung hay sao? Chẳng phải có thể hóa thành não trùng chui vào trong đầu óc người khác, điều khiển thân thể của người ta hay sao?

Chẳng phải có thể trở thành Tạo Vật Thiên Cơ, sở hữu lực lượng của Phù Thần hay sao?

Thậm chí có thể trở thành tạo vật Tiểu Ngũ?

Trần Thực ngẩn ngơ đứng đó, khổ sở suy tư làm sao mới có thể phá vỡ ranh giới giữa phù lục và pháp thuật. Mọi người thấy thế đều không quấy rầy hắn.

Hồng Sơn nương nương tò mò nhìn chân thân của mình trong chậu, cầm hai chiếc đũa gẩy gẩy thân thể mình, bỗng nhiên kêu lên kinh hãi, nói với Mân Giang mỗ mỗ: “Ngươi xem, ta dùng đũa chọc vào người ta trong chậu, trên người ta cũng xuất hiện một vết lõm!”

Phát hiện này khiến nàng vô cùng hưng phấn.

Mân Giang mỗ mỗ lại trợn trắng mắt, mình và ả nha đầu ngốc nghếch này đánh nhau mấy chục năm, vậy mà vẫn không đánh chết được ả ta?

“Ta đúng là loại vô dụng mà.” Bà ta thầm mắng trong lòng.

“Trong chậu là chân thân của ngươi, ngươi là Thần tướng, chân thân bị tổn thương, Thần tướng cũng sẽ bị tổn thương.”

Mân Giang mỗ mỗ vẫn kiên nhẫn giải thích: “Nếu như lúc này có người dùng dao cắt một miếng thịt trên người ngươi, Thần tướng của ngươi cũng sẽ bị thiếu một miếng thịt ở vị trí tương ứng. Ví dụ như cắt một miếng ở chỗ này…”

Bà ta nhận lấy một chiếc đũa từ tay Hồng Sơn nương nương, khoa tay múa chân trên người Huyết Thái Tuế trong chậu, nói: “Đầu của ngươi sẽ bị thiếu một miếng, giống như bị người ta cắt mất vậy. Cắt một miếng ở chỗ này, cả cái đầu của ngươi sẽ không còn.”

Lúc này Hồng Sơn nương nương mới hiểu ra, vội vàng ôm lấy chậu đựng chân thân của mình, sợ bị người ta cướp mất.

Ngọc Thiên Thành triệu tập các Hương chủ, bàn bạc: “Nương nương ở lại tổng đàn, mục tiêu quá lớn, bây giờ có thể ẩn thân trong chậu nước, thuận tiện cho chúng ta di chuyển. Chúng ta lập tức chia nhau ra, mang nương nương và Mân Giang mỗ mỗ rời khỏi tổng đàn, tìm nơi nào kín đáo giấu đi, tránh cho bị người ta tìm thấy.”

Tiêu Hương chủ hỏi: “Giấu đi đâu?”

Ánh mắt Ngọc Thiên Thành lóe lên, nói: “Ta trông quá lớn, ngược lại các ngươi muốn trốn sẽ dễ dàng hơn.”

Mọi người nhìn hắn, chỉ thấy con thỏ hùng tráng này cao hơn hai trượng, cả người toàn thịt, chắc chắn sẽ là mục tiêu hàng đầu của người khác.

“Nấm hầm thịt thỏ, chắc chắn hương vị tuyệt vời, Đường chủ sẽ rất hấp dẫn…” Một tên phù sư vừa nói đến đây đã bị người ta vỗ một cái vào đầu.

Lộ Hương chủ hỏi: “Vậy ai mang nương nương và Mân Giang mỗ mỗ đi?”

Mọi người trầm ngâm không quyết.

Người mục tiêu nhỏ thì thực lực không đủ. Người thực lực mạnh thì mục tiêu lại lớn.

Lúc này, một tiếng gió rít gào vang lên, sóng nhiệt ập tới. Mọi người nhìn theo, chỉ thấy sau đầu Trần Thực có một ngôi miếu nhỏ đang bay lơ lửng, theo kiếm quyết của hắn chỉ về phía trước, một quả cầu lửa từ trong miếu nhỏ bay ra, bay thẳng về phía xa ba trượng. Quả cầu lửa bay tới khoảng cách ba trượng, bùm một tiếng nổ tung, trong nháy mắt phình to ra, phạm vi hơn một trượng, khí lãng cuồn cuộn suýt nữa lật tung cả mái nhà của Hương đường bên cạnh!

“Pháp thuật hay lắm!” Mọi người đồng thanh khen ngợi.

Trần Thực lại cau mày, ngồi xổm trên mặt đất, ra sức suy nghĩ, đột nhiên nhảy dựng lên, lại một quả cầu lửa bay ra.

Lần này, quả cầu lửa chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, bay vụt đi hơn mười trượng, ầm ầm nổ tung, uy lực còn mạnh hơn cả lần trước!

Trần Thực liên tục thi triển kiếm quyết, từng quả cầu lửa bay ra, quả cầu lửa càng lúc càng nhỏ, khoảng cách càng lúc càng xa, nhưng uy lực bộc phát ra lại càng lúc càng mạnh, không ngừng ầm ầm nổ tung, trong nháy mắt đã san bằng rất nhiều căn phòng xung quanh! Mọi người trong Hồng Sơn đường đều sa sầm mặt mày.

Bỗng nhiên, những quả cầu lửa nhỏ xíu kia bay múa xung quanh Trần Thực, di chuyển theo bàn tay của hắn. Trần Thực vỗ một chưởng, quả cầu lửa cũng di chuyển theo, chưởng lực đánh ra, quả cầu lửa cũng nổ tung, đánh nát một ngọn giả sơn trước mặt! Lộ Hương chủ vừa kinh hãi vừa tức giận: “Hắn định phá hủy tổng đàn của chúng ta à?”

Hắn vội vàng đứng dậy, một bàn tay to lớn xuất hiện trên vai, đè hắn xuống. Ngọc Thiên Thành tay kia cầm một cây giũa thép, đang cố gắng mài ngắn răng của mình, nói: “Hắn đang trong giai đoạn lĩnh ngộ, cứ để hắn muốn làm gì thì làm.”

Lộ Hương chủ thấy hắn mài răng, muốn cười mà không dám cười.

Răng thỏ mọc rất nhanh, cần phải thường xuyên gặm nhấm mới có thể mài ngắn đi. Đương nhiên Ngọc Thiên Thành không thể giống mà gặm nhấm đồ đạc như thỏ, chỉ có thể tự mình mài.

“Tú tài Giáo đầu biến Hỏa phù thành pháp thuật, quả nhiên lợi hại hơn rất nhiều.”

Lộ Hương chủ tán thưởng từ tận đáy lòng: “Loại pháp thuật này nếu thi triển riêng lẻ thì không bằng Hỏa phù, nhưng tốc độ thi triển rất nhanh, rất nhiều quả cầu lửa tụ tập lại một chỗ, ngược lại uy lực hơn hẳn!”

Hắn vừa dứt lời, đã thấy chiêu thức của Trần Thực đột nhiên biến đổi, biến thành Thủy phù, một dòng nước nhỏ từ trong ngôi miếu bay ra, giống như một con rồng nước di chuyển theo kiếm quyết và động tác tay của hắn.

1.01915 sec| 2416.148 kb