Hoa Lê phu nhân mỉm cười, nói: “Con ma kia còn đáng sợ hơn, nếu để nó tu thành chính quả, với Kim Thân của Khổ Trúc thiền sư, nó đủ sức quét ngang thiên hạ. Tiên sinh có nên xử lý con ma kia trước hay không?”
Nhạc sư áo xanh nói: “Ta không có hứng thú với nó.”
Hoa Lê phu nhân thản nhiên uống trà.
Tán nhân thường hành động theo sở thích, có những việc cho dù là đúng, nhưng bọn họ không có hứng thú, dẫu có lợi ích lớn đến đâu bọn họ cũng sẽ không làm.
Có những việc rõ ràng là sai, sẽ bị người đời chửi rủa, nhưng chỉ cần bọn họ có hứng thú, bọn họ sẽ vui vẻ làm, cho dù thế giới này có bị hủy diệt bọn họ cũng mặc kệ.
Tán nhân chính là những kẻ như vậy.
Nhạc sư áo xanh đột nhiên nhìn về phía xa, nheo mắt lại, nói: “Còn có vài vị cố nhân cũng đến rồi. Bọn họ đang quan sát trận chiến này, hay là đang quan sát vị Thi Giải Tiên còn sống kia?”
Hoa Lê phu nhân nhìn theo hướng hắn nhìn, nhưng không nhìn thấy gì khác thường, cũng không cảm nhận được khí tức bất thường nào, trong lòng không khỏi kinh hãi: “Quả nhiên tu vi của Nhạc sư tiên sinh cao hơn ta rất nhiều.”
Vừa nghĩ đến đây, nàng ta bỗng thấy một chiếc xe ngựa phủ đầy bụi đất chạy qua dưới lầu, người ngồi trên xe là một nam tử có dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, hình như hắn ta nhận ra ánh mắt của bọn họ bèn ngẩng đầu nhìn lên.
“Tiêu Vương Tôn? Hắn ta cũng đến rồi. Xem ra, hình như hắn ta vừa mới từ ngoài thành chạy vào. Rõ ràng nơi là Ma Vực, hắn ta còn dám đi vào, đúng là to gan thật.”
Hoa Lê phu nhân hơi sững sờ, trong lòng cảm khái, nhẹ giọng nói: “Hiện tại trên đời này đã không còn ai dám mang họ Chu nữa rồi.”
Nhạc sư áo xanh nhìn chằm chằm Tiêu Vương Tôn, nói: “Cho dù có cũng không ai dám nhận mình họ Chu. Không muốn sống nữa à? Đơn giản là mai danh ẩn tích mà thôi.”
Xe ngựa chạy qua, Tiêu Vương Tôn không lên lầu mà đi vào một quán trọ, tiểu nhị và chưởng quầy trong quán trọ cũng đã biến thành tượng đá, trong quán không còn ai sống.
Tiêu Vương Tôn đi tới quầy, lấy túi tiền ra, lấy một thỏi bạc vụn bên trong đặt lên quầy, nói: “Chưởng quầy, một gian phòng thượng hạng, ở ba ngày.”
Hắn lại lấy ra một thỏi bạc vụn, ném vào lòng tiểu nhị, nói: “Làm phiền tiểu nhị dắt xe ta ra sau viện, ngựa của ta không kén ăn, buổi tối nhớ cho ăn thêm một bữa, đừng để nó bị đói.”
Hắn đi lên lầu, vào phòng, đặt hành lý xuống, đẩy cửa sổ ra, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra ở Đại Hưng thiền tự.
Hắn im lặng quan sát, không nói gì.
Mấy ngày nay, hắn bị Kim Hồng Anh truy sát, đầu tiên là chạy trốn đến Lĩnh Nam, sau đó lại chạy đến Tây Kinh, vất vả lắm mới cắt đuôi được Kim Hồng Anh, lại vừa vặn gặp phải Ma Vực xuất hiện ở Củng Châu, vì vậy hắn bèn chủ động chui vào Ma Vực, coi như được yên tĩnh một thời gian.
“Trong thành có rất nhiều gương mặt quen thuộc.” Hắn thầm nghĩ.
Xung quanh quán trọ vang lên tiếng bước chân sàn sạt, trên nóc nhà cách đó không xa xuất hiện một người kỳ quái, ngồi xổm trên mái nhà như con khỉ, hai lỗ tai nhanh chóng trở nên to lớn, nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng của Tiêu Vương Tôn.
Mà ở những hướng khác, còn có sáu bảy tên Thiên Thính sứ đồ, cũng đang vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Tiêu Vương Tôn đã sớm quen với những chuyện này, chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Từ nhỏ, bên cạnh hắn đã có rất nhiều Thiên Thính sứ đồ theo dõi.
Cũng bởi vậy, hắn trở nên trầm mặc ít nói, chỉ khi nào thoát khỏi sự theo dõi của Thiên Thính sứ đồ, hắn mới nói nhiều hơn một chút.
Trần Thực trở về Hồng Sơn đường, Hồng Sơn nương nương vội vàng bưng một chậu nước tới, Trần Thực lấy một ít máu từ Hắc Oa, vẽ lên đáy chậu một lá Thao Thiết Thôn Thiên phù, sau đó lại lấy thêm một chậu nước, đặt Mân Giang mỗ mỗ vào trong chậu nuôi.
Hắc Lý Long bơi trong chậu nước nhỏ hẹp, trên đầu cá lại có một lão bà chống gậy chậm rãi bay lên, rơi xuống đất, khom người cảm tạ Trần Thực: “Đa tạ tiểu ca ra tay tương trợ, nếu không e rằng lão thân đã chết trong bụng người rồi.”
Trần Thực còn chưa kịp lên tiếng, Hồng Sơn nương nương đã nhỏ giọng hỏi: “Tú tài, ngươi định ăn bà ta à?”
Trần Thực lắc đầu.
Hồng Sơn nương nương tiếc nuối thở dài.
“Trước kia có chỗ nào đắc tội, mong nương nương thứ lỗi.”
Lão bà vội vàng xin lỗi cô bé áo đỏ.
Hồng Sơn nương nương là người hào sảng, cười nói: “Trước kia ngươi cùng người khác đánh ta, ta không ghi hận, bởi vì ta cũng từng đánh ngươi.”
Nàng ta không để bụng chuyện cũ nữa, ngồi xổm bên cạnh chậu nước, trêu chọc bản thể của Mân Giang mỗ mỗ.
Trần Thực nói: “Ta chỉ ra tay nghĩa hiệp mà thôi, mỗ mỗ không cần để tâm.”
Mân Giang mỗ mỗ nói: “Tào Đường chủ đâu? Hắn ta có trốn thoát được không?”
Trần Thực lắc đầu.
Mân Giang mỗ mỗ ngồi trên ghế đá ở hành lang, ngẩn người hồi lâu, đột nhiên rơi nước mắt, nói: “Lúc nhỏ, nó thường ra sông chơi, bơi lội, lặn ngụp, bắt cá. Có mấy lần nó suýt chết đuối, ta đã nâng nó lên, đưa vào bờ, nhìn cha mẹ nó dẫn nó về nhà. Sau đó, cha mẹ nó lại dẫn nó quay lại bờ sông, ném đồ ăn xuống sông, dập đầu, thắp hương, bảo nó nhận ta làm mẹ nuôi. Những thứ bọn họ ném xuống, ta đều không thích ăn.”
Nàng như một lão bà, lải nhải chuyện xưa: “… Ta nhìn nó lớn lên từng ngày, nó thi đậu tú tài, mừng rỡ như điên, chạy ra bờ sông báo tin cho ta rằng nó đã đậu, vốn là hạng nhất trong huyện, nhưng vì con trai một vị đại quan cũng đi thi, cướp mất vị trí của nó. Ta cũng vui thay cho nó. Sau đó nó cưới vợ, dẫn vợ ra bờ sông bái kiến ta, ta không ưng ý nữ nhân kia, nhưng nó thích là được. Rồi nó thi đỗ cử nhân, càng thêm vui sướng, nhưng chẳng mấy chốc, gương mặt nó chẳng còn nụ cười. Nó chờ đợi nhiều năm, triều đình vẫn không bổ nhiệm. Năm ấy có trận lũ lớn, biết bao nhiêu người chết, nó quyết định lập ra Tào Lão hội, lên tỉnh thành. Ta nói với nó, chúng ta là người quê, không thuộc về nơi phồn hoa đô thị.”
Bà lão nói đến đây, nước mắt tuôn rơi.
“Nó không nghe ta, nhất quyết muốn đi, nói nam tử hán phải gây dựng sự nghiệp…”
Hồng Sơn nương nương ngồi xổm bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi, vỗ về bà lão.
Trần Thực hỏi Lý Thiên Thanh: “Thiên Thanh, chẳng lẽ sau khi chúng ta thi đỗ cử nhân cũng sẽ bị bỏ không nhiều năm như vậy?”
Lý Thiên Thanh bất đắc dĩ đáp: “Ngươi nghĩ năm nay còn có kỳ thi mùa thu nữa sao? Cho dù có kỳ thi, tên ngươi vẫn còn nằm trên lệnh truy nã kìa.”
Con thỏ khổng lồ Ngọc Thiên Thành đi đến bên cạnh Trần Thực, dò hỏi: “Tú tài, có thể đưa chân thân của Hồng Sơn nương nương vào trong chậu được không?”
Hắn dừng một chút, nói: “Ta luôn cảm thấy để nương nương ở lại đây không an toàn.”
Ánh mắt Trần Thực sáng lên: “Có thể thử.”
Ngọc Thiên Thành lập tức lấy một chậu nước khác, Trần Thực lấy thêm chút máu của Hắc Oa, vẽ bùa sau chậu.
Chân thân Hồng Sơn nương nương là Huyết Thái Tuế, như ngọn núi thịt.
Trần Thực đưa chậu nước ra, điều động khí huyết, thôi thúc phù lục. Chậu nước bỗng bay lên, lơ lửng trên Huyết Thái Tuế, phù lục ở mặt sau phát ra hào quang rực rỡ chiếu về phía Huyết Thái Tuế. Huyết Thái Tuế càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị bao phủ dưới chậu nước.
Trần Thực lật chậu nước, Huyết Thái Tuế nằm yên vị trong chậu.
Mọi người thấy vậy, đều kinh ngạc há hốc mồm.
Đột nhiên, Ngọc Thiên Thành nói: “Tú tài, tự cổ phù pháp chẳng phân biệt nhà, phù lục chính là pháp thuật. Ngay cả loại phù lục này mà ngươi cũng am hiểu, vậy ngươi có thể thi triển nó như pháp thuật không?”
Trần Thực như bị sét đánh, ngây ra như phỗng. Một con đường chưa từng nghĩ tới, bỗng trải ra trước mắt hắn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo