Buổi tối ngày 31 tháng 12 đó, Trương Lam gọi điện thoại về nhà, nói sẽ không về ăn cơm, muốn cùng bạn học đi đếm ngược, Trì Bình cũng ở bên ngoài, bà muốn tham gia một dạ tiệc, vốn là nếu Trương Lam về nhà, sẽ để cho chú Trần đưa đi dạ tiệc, nghe nói cô đi ra ngoài cùng bạn học, bà thở dài nhẹ nhõm, nói với Trương Lam: "Đừng uống rượu, có thể đếm ngược, nhưng đếm xong mẹ sẽ để cho chú Trần đi đón con."

"Vâng, mẹ." Trương Lam hôn vào điện thoại, Trì Bình ở đầu bên kia cười một tiếng, hai mẹ con cúp điện thoại, Trương Lam cất điện thoại xong, liền nhào tới Tiết Nhượng, Tiết Nhượng đưa tay ôm lấy cô, cúi đầu chạm chạm vào mũi cô, băng gạc trên mũi Trương Lam đã xé ra, chỉ còn lại trên chóp mũi đang kết vảy, một chút màu đen nhỏ, không quá rõ.

Cậu cúi đầu hôn môi cô, nói: "Đi thôi."

"Ừ."

Đoàn người Phan Vĩ ở cổng trường chờ, bởi vì nhiều người, sẽ không đi xe buýt, gọi ta-xi, đến quảng trường, nhưng trên đường xe chạy rất nhiều, Trương Lam tựa vào trên bả vai Tiết Nhượng, mơ màng buồn ngủ, đầu trượt xuống, Tiết Nhượng bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm eo cô, chân dài hơi chuyển, lúc ôm cô giữa hai chân, Trương Lam nghiêng đầu liền từ trên cánh tay cậu ngã xuống, cậu dùng cánh tay chống đỡ đầu Trương Lam.

Phan Vĩ ngồi ở ghế phó, nghiêng đầu nhìn một cái, thấy Tiết Nhượng cúi đầu cọ mũi vào gò má Trương Lam, cậu ta run run một chút, hừ nói: "Tớ nói này, ngồi ở phía sau không có người khác, cậu muốn ôm như vậy sao?"

Tiết Nhượng ngẩng đầu nhìn cậu ta, lãnh đạm nói: "Ấm áp."

Phan Vĩ: "..." Ni mã*.

*Một câu chửi thề.

Tắc xe rất lâu, mọi người cũng tới quảng trường, hôm nay là ngày cuối cùng của năm, qua mười hai giờ chính là năm mới, cho nên đường đi tới quảng trường đông nghịt, Chu Nghệ cùng mấy người khác oa oa kêu, nói biết sớm thì ngồi tàu điện ngầm, vốn muốn thoải mái mới chọn ta-xi, ai biết lại tắc như vậy.

Trương Lam ngược lại rất thoải mái, ở trong ngực Tiết Nhượng, ngủ từ đầu đến đuôi, cho đến cửa vào quảng trường, lúc Trương Lam bị Tiết Nhượng ôm ra ngoài xe, gió lạnh bên ngoài thổi một cái, cô thiếu chút nữa từ trong ngực Tiết Nhượng rớt xuống, cô mơ mơ màng màng quàng cổ cậu, Tiết Nhượng cúi đầu nhìn cô: "Tỉnh?"

" Ừ, lạnh quá."

"Tôi ôm cậu đi."

Tiết Nhượng không để cho Trương Lam giãy giụa, ôm cô theo kiểu công chúa đuổi kịp đám người, mấy người Chu Nghệ vừa thấy, liếc mắt xem thường, nhịn không được nói: "Tiểu tỷ tỷ này, về sau nếu cậu gả cho Tiết Nhượng có phải hay không yếu ớt không cần không muốn hả."

Trương Lam đỏ mặt, Tiết Nhượng nhìn mặc dù không phải là rất cường tráng, nhưng cậu rất có lực, ôm cô vô cùng vững vàng, cô chôn mắt trong khăn quàng, không nhịn được đắc ý, nói với Chu Nghệ: "Cậu hâm mộ sao?"

Chu Nghệ trợn trắng mắt: "Hâm mộ chết mất."

Annie từ trong ngực Tề Thích chui ra, nói: "Tớ cũng muốn ôm, kiểu công chúa."

Tề Thích kéo tay cô ấy ra: "Về nhà lại ôm, cậu quá nặng, Trương Lam bao nhiêu cân, cậu bao nhiêu cân?"

Annie: "..."

"Cậu chê tớ."

Tề Thích hừ một tiếng: "Chê, cũng tăng thêm mấy cân đi."

Annie: "..." Thật hận.

Trương Lam lấy tay đụng vào cằm Tiết Nhượng, hỏi: "Tớ nặng sao? "

Tiết Nhượng cúi đầu nhìn cô một cái, nhướng mi: "Lời thật hay giả?"

Trương Lam: "Lời thật."

" Nặng."

"Cậu thả tớ xuống!" Trương Lam giãy giụa, Tiết Nhượng ôm chặt, thấp giọng nói: "Nhưng tôi không chê, nơi này quá nhiều người, đi qua, tôi thả cậu xuống."

Bọn họ đang ở trên đường chính, bởi vì người đông, cơ bản trên xe đều là người, trên đường đi bộ cũng có rất nhiều người đang đi về phía trước, Tiết Nhượng vững vàng ôm cô trên đường dành cho người đi bộ, không ít người nhìn bọn họ, trên mặt mấy cô gái lộ ra hâm mộ, qua đường chính, Trương Lam liền giãy giụa muốn xuống, Tiết Nhượng cũng không kiên trì nữa, Trương Lam nhảy xuống nhéo tay Tiết Nhượng một cái, nói nhỏ: "Cậu mới nặng."

Tiết Nhượng nắm tay cô, nhéo một cái, cười tớ: "Tôi phải nặng, nếu không sao ôm được cậu."

"Hừ."

Đoàn người ở trong đám đông dưới sự thôi thúc, đi tới quảng trường, trước khi đếm ngược phải ăn thật ngon, sau đó đi bên kia quảng trường uống bia ăn gà rán, lại xem ca hát ở quảng trường, đợi đến giờ, liền bắt đầu đếm ngược, nhưng tìm một quán ăn rất khó.

Có mấy nhà hàng phải xếp hàng tới mấy chục người, muốn chen vào cũng không được, còn có để bàn ghế bên ngoài, nhưng vẫn không đủ, đoàn người Trương Lam đi một vòng, thật sự không có biện pháp, chỉ có thể chọn một nhà hàng ít người xếp hàng, dù sao thời gian còn sớm.

Trương Lam tiến vào trò chơi, cùng Tiết Nhượng đánh nhau.

Cô mặc dù thành tích học tập không ra gì, nhưng chơi game không tệ, cùng Tiết Nhượng phối hợp rất ăn ý, cô đi phụ trợ, Tiết Nhượng đánh, tổ đội Phan Vĩ cùng bọn họ đánh nhau, thua như cẩu, Phan Vĩ hung hăng chửi thề một tiếng, ngậm thuốc lá nói: "Đúng là vợ chồng mà, ăn ý như vậy."

Trương Lam cười hì hì ngửa đầu, cười với Tiết Nhượng, Tiết Nhượng cúi đầu hôn cô, nói: "Tiếp tục."

" Không phải đánh xong rồi sao? Phan Vĩ cũng không cùng chúng ta đánh."

"Đánh người này." Tiết Nhượng chỉ chỉ một người trên màn hình, Trương Lam nhìn một cái: "Người này không phải mới vừa mắng tớ sao?"

"Ừ." Tiết Nhượng nhận lấy thuốc Phan Vĩ đưa, ngậm, sau đó ngón tay thon dài ở trên màn hình động rất nhanh, Trương Lam còn chưa vào đội, chỉ thấy Tiết Nhượng đã tổ đội với mấy người Phan Vĩ, đi tới mấy người kia, chỉ chốc lát, điện thoại Tiết Nhượng truyền ra thanh âm mắng chửi của người con trai kia.

Mắng cũng thật ngon miệng, Trương Lam tức chết, dám mắng bạn trai cô, vì thế cô cũng vào trò chơi, lại vào đội của Tề Thích, đi tới phía người nọ, lúc đến bên cạnh người kia vừa đánh vừa nói: "Dám mắng bạn trai ta, có phải là không muốn sống nữa không? Mắng cậu ấy chính là mắng ta, mẹ nó, đừng chạy."

Người kia bị giết mấy lần.

Gầm hét lên: " Vợ chồng không dễ chọc, sau này các ngươi thấy đôi vợ chồng vô sỉ ngàn năm XR còn có Tiểu tỷ tỷ này ngàn vạn lần đi đường vòng, mẹ nó..."

Chết.

Thi thể còn ở trên trò chơi run rẩy hai cái.

Trương Lam cười ha ha, cố ý ở trên người hắn đạp thật mạnh, sau đó thi thể sống lại, thuốc trong miệng Phan Vĩ cũng rớt, cậu ta trong lòng lưu luyến nói: "Tiểu tỷ tỷ, cậu cũng quá hung tàn."

Trương Lam cười đắc ý, người hướng vào ngực Tiết Nhượng ngã xuống, Tiết Nhượng ngậm thuốc lá nâng tay cao, ôm cô, hỏi: "Lạnh không?"

" Không lạnh, nhiệt huyết sôi trào." Trương Lam ôm cậu, lắc đầu.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tiết Nhượng vẫn đưa tay sửa sang lại khăn quàng cho cô, đem khăn quàng kéo tới cằm, bọn họ ngồi ở bên ngoài quảng trường xếp hàng, gió vù vù thổi, thổi vào mặt đau rát, Annie lẩm bẩm: "Thật là đói mà."

Chu Nghệ cũng nói: "Tớ cũng đói."

Lời nói vừa dứt, rốt cuộc cũng gọi tên, mấy người bọn họ lập tức vào nhà hàng, bỗng chốc liền ấm áp, bởi vì nhiều người, nên cần có hai bàn trống cho bọn họ,vì thế mới chờ lâu như vậy.

Ăn hải sản, một bàn bốn người.

Sau khi ăn xong, bọn họ cũng cảm thấy ấm lên, ra nhà hàng, đi tới quảng trường ăn gà rán uống bia, từ 23 giờ 59 phút, LED trên màn hình lớn bắt đầu đếm ngược, đám người chen chúc đi dưới đèn LED, vốn Trương Lam ôm cánh tay Tiết Nhượng, Tiết Nhượng sợ cô bị chen, đem cô kéo vào trong ngực, ngửa đầu nhìn màn hình lớn, trên màn hình đang đếm ngược: "10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, chúc mừng năm mới!"

Tiếng chuông vừa vang lên, không ít người nhảy lên, hoan hô, Trương Lam ngẩng đầu, đều tựa trên ngực, nhìn cậu, Tiết Nhượng cúi đầu, hôn trụ môi của cô, Trương Lam há miệng, tùy ý để đầu lưỡi mang theo mùi thơm của cậu tiến vào, cánh tay Tiết Nhượng ôm eo cô, gắt gao ôm, đầu gối cô bủn rủn.

Trằn trọc hôn, đôi mắt Tiết Nhượng đen như mực, gặm cắn môi cô, ở trong đám người đang ồn ào hoan hô, bọn họ hôn môi, Trương Lam di chuyển người, ôm lấy cổ của cậu, nhón chân, chạm vào trán của cậu, khóe môi mỉm cười: "Cậu thích tớ sao?"

Tiết Nhượng rũ mi mắt, tròng mắt đen nhánh: "Thích."

"Thích nhiều không?"

"Rất thích."

Tầm mắt cậu dừng trên đôi môi đỏ bừng của cô, hầu kết chuyển động lên xuống, nói: "Hôn lại một lần?"

Trương Lam mặt đỏ lên: " Cậu đừng động."

"Ừ."

Sau đó cô nhón chân lên, ngăn chặn bờ môi của cậu, Tiết Nhượng không hoàn toàn nhắm mắt, cậu rũ tròng mắt, nhìn lông mi cô run run, há miệng, cắn đầu lưỡi cô một cái.

Trương Lam run lên, cậu ôm chặt eo cô, trằn trọc hôn.

Mà ở cách đó không xa, một phụ nữ người tay đút trong túi, mặc áo choàng dài màu đen, quàng khăn, lạnh lùng nhìn hai người đang hôn.

Trên sống mũi của bà đeo một chiếc mắt kiếng, cùng màu với khăn quàng, che mất một nửa cằm.

Đám người vẫn còn đang sôi trào, nghênh đón một năm mới, ở trong gió rét ôm nhau, cùng bạn tốt cởi mở cười to, cùng nhau trải qua đêm giao thừa, người phụ nữ mặc áo choàng màu đen đứng yên một hồi, tầm mắt từ trên hai người đang hôn thu về, xoay người, dung nhập vào đám người, dần dần biến mất.

Mắt kính bị ánh sáng chiếu vào, một tia sáng lướt qua.

...

Phan Vĩ chen qua, rống to: "Hôn đủ chưa, về nhà thôi!"

Tiết Nhượng lúc này mới buông Trương Lam ra, môi Trương Lam đỏ mọng, chóp mũi cũng đỏ, khóe môi cô còn mang theo một tia chỉ bạc, Tiết Nhượng dùng ngón tay lau đi, đem tia chỉ bạc đó lên khóe môi, liếm một cái.

Mặt Trương Lam đỏ bừng, cô đẩy cậu ra, kéo khăn quàng che cằm cùng môi, lôi kéo tay của cậu: "Phải về nhà, đêm nay để cho chú Trần đưa cậu về đi?"

"Được." Tiết Nhượng lười biếng để Trương Lam kéo, ở phía sau cười khẽ đáp lời.

Rất nhiều người, chen chúc, thật vất vả mới đi ra, xe rất khó đi tới, đêm nay vì đếm ngược, xe buýt còn có một tầng cuối cùng, tàu điện ngầm cũng vậy, nhưng từ nơi này chạy tới trạm xe lửa cũng không còn kịp, cho nên mọi người sẽ chờ xe buýt, chú Trần đã sớm đậu xe chờ, Trương Lam kéo Tiết Nhượng đi qua, chú Trần thấy Tiết Nhượng, không hỏi nhiều, để cho bọn họ lên xe.

Tác giả có lời muốn nói:

Ai yêu, làm chuyện.

0.71636 sec| 2412.352 kb