Cái này thuộc về một chút tâm tư nhỏ của thiếu nữ, cô cũng không biết làm sao mở miệng, Trương Lam nghiêng đầu, rũ mắt không nói lời nào, Tiết Nhượng lại nâng cằm cô lên, hai người nhìn nhau, Trương Lam nhìn lông mày tựa như kiếm của cậu, ánh mắt hẹp dài, khuôn mặt góc cạnh, bộ dạng như vậy, ở trong trường học cũng là số một số hai, cũng khó trách những nữ sinh kia nhìn thấy cậu liền đứng yên.

"Nhìn cái gì? Bảo cậu nói chuyện." Tiết Nhượng híp mắt nhìn chằm chằm cô, lông mi cô hơi run, giống như chiếc quạt, Tiết Nhượng không kiên nhân thu tay về, tay ôm eo cô, hướng vào trong, Trương Lam nhào tới trong ngực cậu ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô buồn bực ở trong ngực cậu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu vì sao lại thích tớ?"

Giống như muỗi kêu, thanh âm nhỏ rất nũng nịu, mi mắt Tiết Nhượng rung rung, cậu nói: "Tôi tại sao thích cậu? Cái vấn đề này hỏi có phải quá muộn hay không?"

Trương Lam nói nhỏ: "Không muộn, tớ phát hiện cậu bây giờ cùng trước kia không giống nhau."

"Không giống nhau chỗ nào?"

Tay cậu ôm eo cô sờ một cái, chuyển thân mình, cậu tựa vào trên thân cây, ôm cô, Trương Lam liếc một cái: "Lúc mới quen cậu, cậu giống như một tòa băng sơn, đều không quan tâm đến người khác, bây giờ thì thế nào, còn có thể nhìn nữ sinh khác."

"A... Còn nhớ chuyện hồi sáng?" Tiết Nhượng hừ cười: "Cậu nhớ nó làm gì? Tôi nhìn những người đó chẳng qua là vì cậu nói tới."

"Không phải nhớ chuyện hồi sáng này."

" Đó là cái gì?"

"Cậu tại sao lại thích tớ? Là bởi vì tớ rất dễ theo đuổi sao?" Trương Lam từ trong ngực cậu đi ra, câu hỏi quan trọng như vậy cần phải nhìn mặt cậu hỏi, hô hấp của cô hơi ngừng, Tiết Nhượng cúi đầu, tóc mái chặn ánh mắt của cô, Tiết Nhượng vén lên, rất nhẹ hỏi: "Tôi theo đuổi qua cậu sao?"

" Tiết Nhượng!" Trương Lam nhất thời nhảy lên, tay cậu dùng sức đem cô ôm chặt vào trong ngực, nghiến răng nói: "Đừng động, không phải để cho tôi giải thích sao?"

"Cậu đây là đang giải thích sao? Cậu nói không theo đuổi tớ!" Trương Lam cảm giác mặt mũi như rào rào rơi xuống, cô cũng rất sĩ diện, quả nhiên vẫn là cô quá dễ theo đuổi.

Không, người ta cũng không thừa nhận đã theo đuổi qua cậu.

" Tốt lắm, đừng nháo, vậy cậu muốn tôi nói gì?" Tiết Nhượng bị cô giãy giụa có chút không ôm được, Trương Lam thở phì phò, toàn bộ đều là người này không chịu thừa nhận theo đuổi cô, cậu là có ý gì vậy chứ, cô giận đến mức hơi thở cũng từ trong miệng đi ra, Tiết Nhượng nắm cằm cô, ngăn chặn.

Môi Trương Lam vừa tiếp xúc với môi của cậu, hai mắt trợn to, tức giận cắn một cái ở môi dưới của cậu.

Tê.

Tiết Nhượng hơi híp mắt lộ ra một tia xâm lược, cậu không để ý vết máu, đầu lưỡi xông vào, đi sau vào hôn cô, Trương Lam bị cậu hôn như vậy, bị sợ đến chân cũng mềm nhũn, mấy phút sau, Tiết Nhượng buông cô ra, cúi đầu hỏi: "Cậu bình tĩnh một chút chưa?"

Trương Lam ngây người, trên khóe môi cô có tia máu, Tiết Nhượng vươn đầu lưỡi liếm đi, lại hôn trán cô, tay buộc chặt, giọng nói hiếm khi nhu hòa: "Tôi thích cậu, chính là thích mcậu, tôi không thích cô gái khác, tôi chỉ thích cậu, Trương Lam, nếu như cậu muốn hỏi vì sao tôi thích cậu, vậy đại khái là, bộ dáng của cậu rất đẹp."

"Tớ đẹp sao?" Trương Lam ngơ ngác hỏi.

"Đẹp, ở trong lòng tôi là đẹp nhất." Tiết Nhượng lười biếng nói.

"Vậy không ở trong lòng cậu thì sao?" Trương Lam sát theo hỏi.

"Không ở trong lòng tôi sẽ không đẹp như vậy."

Bên tai Trương Lam ửng đỏ, Tiết Nhượng còn nói: "Nếu cậu muốn hỏi thích bao lâu, tôi sẽ nói cho cậu, là một vạn năm."

Trương Lam ngây người.

Lời này, làm cho những bất mãn trong lòng cô tan thành mây khói, còn có chút ngọt ngào.

Cô che miệng cười một tiếng: "Một vạn năm rất dài, cậu đây là đạo bản, đừng tưởng tớ không biết."

"Lời mặc dù lấy từ trong sách, nhưng tâm là chân thành." Tiết Nhượng nắm tay cô, áp đến ngực cậu, dưới lòng bàn tay thanh âm tim đập thình thịch —— truyền tới, Trương Lam kinh hô: "Tim cậu đập thật nhanh."

Cô cho là chỉ có cô tim mới đập nhanh, không nghĩ tới cậu cũng vậy, bên tai Tiết Nhượng hơi đỏ, cậu nâng mặt cô, thấp giọng nói: "Cho nên, không phải cậu sợ mất đi, tôi cũng sợ, cậu có chuyện gì liền trực tiếp nói, đừng túc giận với tôi, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không thay lòng đổi dạ."

"Ừ." Trương Lam đỏ mặt, lại cảm thấy có chút xấu hổ, mình không có việc gì lại suy nghĩ nhiều, còn giận dỗi.

Tiết Nhượng tựa vào trên cây, lười biếng ôm cô, nói: "Đều đang giờ nghỉ trưa, chúng ta hôn tiếp đi?"

"A?" Cô còn chưa nói, cậu cúi đầu liền hôn trụ cô, Trương Lam níu chặt cổ áo cậu, mềm yếu dựa vào trong lòng cậu, tùy ý cho cậu hôn.

Chờ đến khi Tiết Nhượng buông Trương Lam, môi của cô đã sưng lên, ngón tay Tiết Nhượng cọ cọ môi cô, nhìn đôi mắt chứa đầy nước của cô, thân thể cậu nổi lên một chút phản ứng, cậu hơi đem Trương Lam đẩy ra, Trương Lam không muốn, bên ngoài rất lạnh, chỉ có trong lòng cậu mới ấm áp, vì thế liền dựa vào người cậu.

Cổ Tiết Nhượng đỏ lên, nhìn về phía cây Thường Xanh xa xa, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh cảm xúc.

Trương Lam tựa vào trong ngực cậu, cũng ngửa đầu lên, nhưng bởi vì cậu cao, sau khi cô ngửa đầu, thấy đường cong cổ cậu, có hơi đỏ, cùng với hầu kết, độ cong của cằm cực kỳ có tính dẻo, Trương Lam nhìn cũng hơi đỏ mặt, cho dù là nhìn cậu từ góc độ này.

Cậu cũng rất đẹp trai.

Trương Lam nhón chân, vội vàng hôn xuống cổ cậu.

Tiết Nhượng chợt cúi đầu, hai mắt sâu thẳm, Trương Lam bị ánh mắt của cậu dọa sợ hết hồn, luôn có cảm giác mình sẽ bị nuốt vào bụng, cô giãy giụa, nhỏ giọng nói: "Tớ... chúng ta trở về lớp chứ?"

Cậu trầm trầm nhìn cô, lát sau, nói: "Được."

Giọng hơi khàn.

Sau đó cậu nắm tay cô, trở về trong lớp, kết quả hai người vừa đi ra khỏi thư viện, liền thấy mấy người Phan Vĩ, mấy người Phan Vĩ muốn trốn, liền bị hai người bắt tại trận, Trương Lam đỏ mặt: "Các cậu vẫn luôn ở đây sao?"

Phan Vĩ lắc đầu: "Không, là chúng tớ đi ngang qua, thật sự, chỉ đi ngang qua."

Chu Nghệ đi theo cũng gật đầu.

Tề Thích nắm tay Annie, lười biếng cười, biểu cảm cậu tin sao.

Tiết Nhượng đương nhiên không tin, cậu ngoắc ngoắc môi, nói: "Trở về lớp, đi thôi."

Trương Lam đi theo bên cạnh Tiết Nhượng, đi hai bước lại quay đầu, nhìn về phía Phan Vĩ, Phan Vĩ vò đầu hắc hắc nở nụ cười, lúc này Long Ngọc vừa vặn ôm sách từ trong thư viện đi ra, vừa thấy đến Trương Lam, lập tức hô to: "Lam Lam! Cậu trọng sắc khinh bạn."

Trương Lam vừa thấy, cười nắm lấy tay Long Ngọc: "Tớ sai rồi, Nguyên Đán cùng cậu đi dạo phố được không?"

" Cái này còn không sai biệt lắm." Long Ngọc cầm lấy tay Trương Lam, Trương Lam cúi đầu hỏi: "Cậu lấy sách gì vậy?"

"Làm sao để luyện thành sắt thép." Long Ngọc đưa bìa cho Trương Lam nhìn.

"Phốc!! Bao nhiêu người còn xem sách này, có ngốc hay không!" Sau lưng đột nhiên một tiếng cười to vang lên, Phan Vĩ cười đến không kịp thở, Long Ngọc quay đầu, hung hăng trừng cậu ta: "Không văn hóa!"

Phan Vĩ nghẹn họng.

Những người khác đều cười, Chu Nghệ hừ hừ: "Không văn hóa."

Phan Vĩ cong môi, nói: "Này, tiểu long muội muội, quyển sách này tớ đọc thuộc tám trăm lần."

"Nga, thật không."

Long Ngọc cũng không quan tâm cậu ta, chỉ vào bìa sách cùng Trương Lam tán gẫu, đoàn người trở về trong lớp, đại đa số mọi người đều nghỉ trưa, Trương Lam sau khi ngồi xuống, cằm rúc trong khăn quàng, lười biếng không muốn động đậy, Tiết Nhượng kéo kéo khăn của cô nói: "Ngủ một lát đi."

" Có chút lạnh." Trương Lam nói.

"Nắm lấy." Tiết Nhượng từ bên cạnh đưa tay ra, đụng vào mu bàn tay cô, một giây kế tiếp, đem tay cô bọc ở trong tay, thật ấm áp, Trương Lam lập tức nhìn hướng bên cạnh, chỉ thấy Phan Vĩ biểu cảm ta đây biết các ngươi đang làm gì, những bạn học khác đều đang nghỉ ngơi, cô liền thở phào.

Tùy ý để cậu nắm, trong lòng bàn tay ấm áp.

Cô rúc ở trong khăn quàng, nằm úp sấp, mặt hướng về phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng xoay bút điền trên bài thi, Trương Lam nhìn cậu, từ từ ngủ.

Chờ cô ngủ, Tiết Nhượng mới nhìn cô, khóe môi cậu hơi câu lên, kéo khăn quàng cổ, vây quanh môi của cô.

Thời tiết buổi chiều, lạnh hơn, không khí lạnh thổi tới, giờ thể dục, không ít bạn không không chịu động, hận không thể tìm một nơi ấm áp, thầy giáo thể dục hừ một tiếng nói: "Biết thời tiết lạnh còn không biết vận động, ngồi có thể ấm áp sao? Đều đứng lên, chạy hai vòng quanh sân thể dục, ấm áp ấm áp....."

Trong lớp đồng thời rên lên, hai vòng chính là tám trăm mét đấy, ai chạy.

Phan Vĩ chửi thề một tiếng, đá giày chơi bóng, nói: "Thầy Chu lần nào cũng dùng đến chiêu này, ông ấy thích chạy bộ như vậy sao không tham gia chạy marathon chứ."

"Đều nói nhảm cái gi? Quay sang trái!"

Lẩm bẩm một hồi, mọi người vừa nghe liền quay sang bên trái, lập tức theo bản năng liền không bị khống chế, xoay người, sau đó chạy lên đường đua, Trương Lam cùng Tề Thư một hàng, sau khi chạy ra, Trương Lam chạy chậm lại, cô muốn chờ Tiết Nhượng, ở phía sau hai hàng, Tề Thư liếc nhìn Trương Lam, thở hồng hộc muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn là không nói.

Hai người các cô từ chuyện của Chung Miêu Miêu, liền không nói chuyện, Tề Thư kéo khăn quàng cổ xuống, Chung Miêu Miêu chạy tới, đem Tề Thư kéo ra sau hai bước, Tề Thư chỉ có thể thả chậm bước chân, Trương Lam chạy phía trước, chạy chạy, Trương Lam bị tuột dây giày, cô không phát hiện, thật sự là khăn quàng cổ che mất tầm mắt của cô, cô không thấy được.

Những người khác cũng không chú ý, ai nhìn cái này chứ.

Cùng lúc đó, Chung Miêu Miêu tăng nhanh tốc độ, Tề Thư hơi nghi ngờ nhìn Chung Miêu Miêu, ngay sau đó chỉ thấy đến Chung Miêu Miêu chạy đến bên cạnh Trương Lam.

Liền trong chốc lát, cả người Trương Lam té sấp về phía trước.

Đối mặt với đường nhựa, hung hăng ngã xuống, mũi cũng đụng trên mặt đất, đau đớn như bị côn trùng cắn, trong nháy mắt lan ra các dây thần kinh.

Sắc mặt Tiết Nhượng thay đổi, xông lên, đẩy đám người ra, đem Trương Lam bế lên.

Trong cặp mắt xinh đẹp của Trương Lam tất cả đều là nước mắt, mũi bị đụng trầy da.

Tác giả có lời muốn nói:

Ừ.

Có thể kịch tình bắt đầu lên cao, triều.

Thuyền, cũng sắp tới.

0.92840 sec| 2419.25 kb