Trương Lam bị Tiết Nhượng ôm đi ra ngoài, Trương Lam luôn muốn giãy giụa, nhưng tay bị anh nắm rất chặt, anh còn rất dùng sức, như muốn đem tay cô bóp nát, đi theo sau lưng anh, nhìn cái ót của anh, mặt Trương Lam nhu hòa xuống, cũng không giãy giụa nữa, nhu thuận để anh kéo.

Một đường đi qua hành lang, còn đi xuống cầu thang, lại đến cửa thang máy tầng một, vừa vào cửa thang máy, Trương Lam thấy biểu tình trên mặt Tiết Nhượng lạnh nhạt, trong lòng cô nhất thời nâng lên, cửa thang máy mở ra, là tầng trệt, Trương Lam sợ, xoay người chạy về thang máy, Tiết Nhượng nhẹ nhàng ở phía sau hỏi: "Đi nơi nào?"

"Anh tới tầng trệt làm gì? " Thanh âm của Trương Lam cũng run run.

"Lái xe." Tiết Nhượng dùng sức kéo một cái, Trương Lam ngã nhào tới, bị anh vươn tay ôm lấy thắt lưng, Trương Lam mặt hơi đỏ: "Nhà để xe ở dưới tầng hầm."

Tiết Nhượng chui đầu vào trong cổ cô, hung hăng hít một hơi, lại hôn xuống tai cô: "Em nói sao? Lái xe sao không tới tầng hầm nhà để xe dưới kia?"

Trương Lam: "..."

Tiết Nhượng hôn đủ rồi, xoay người lại lôi kéo cô, vừa kéo vừa hỏi: "Người vừa rồi là ai?"

"Bạn."

"Bạn trai?"

"Không phải, người cậu ấy thích là Tần Thiên."

Tiết Nhượng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, anh nghiêng đầu liếc nhìn Trương Lam, Trương Lam cười với anh một cái: "Rất lâu rồi không cùng anh họ anh liên lạc đi."

Hai mắt Tiết Nhượng sâu thẳm, một tay kéo cô đến xe Land Rover, Trương Lam nhìn chiếc xe trước mắt, mặt lập tức đỏ bừng, cô mới vừa nói lái xe, không phải là lái xe này.*

*

"Em đỏ mặt cái gì? "Tiết Nhượng híp mắt, hừ một tiếng.

"Không, không."

Tiết Nhượng nhấn mở điều khiển từ xa, kéo cửa phó ra, đem Trương Lam lôi vào, Trương Lam chỉ có thể chật vật đi lên, Tiết Nhượng lấy dây an toàn, trực tiếp cài cho cô, sau khi cài xong, anh bất động, thân cao 180 hơi cúi người xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

Trương Lam dựa vào lưng ghế, theo bản năng thẳng người, hai người nhìn nhau, đôi mắt của anh mang theo cảm xúc phức tạp, Trương Lam có chút thẹn thùng cũng có chút dè dặt cẩn trọng, ở nơi này nhìn nhau như vậy, Tiết Nhượng lại đột nhiên nâng cằm cô lên, quan sát cao thấp, Trương Lam muốn nghiêng đầu, lại bị anh cố định cằm lại.

Giọng anh đè thấp, miễn cưỡng hỏi: "Lúc trước, vì sao một câu cũng không nói với tôi, liền trực tiếp đi?"

Tâm Trương Lam giật mình, đỏ ửng trên mặt hơi tán đi, cô nhắm hai mắt, lần nữa mở ra, lại nói: "Thật xin lỗi."

" Thật xin lỗi đáng giá mấy đồng tiền?" Giọng anh lạnh như băng có chút tức giận, nhưng cũng đồng thời có cảm giác bị áp bách.

Trương Lam ngây ngẩn nhìn anh, nói: "Không đáng tiền."

Ngón tay anh nắm cằm cô liền chặt hơn, Trương Lam có thể cảm giác được thịt dưới cằm cũng sắp bị co thành một cục, hốc mắt cô có chút ướt, giọng Tiết Nhượng cứng rắn nói: "Không cho phép khóc."

"Tại sao?" Trương Lam ủy khuất hỏi.

"Bởi vì em khóc liền làm cho quân lính của anh tan rã, cái gì cũng không hỏi nổi nữa."

Hốc mắt Trương Lam càng ướt, cô vươn tay, ôm cổ anh, nghẹn ngào nói: "Ôm ôm."

Tiết Nhượng buông lỏng tay, cổ bị cô ôm lấy, người cô mang theo hương thơm vây lại, vùi đầu ở trên bả vai anh, hô hấp nhàn nhạt, lạnh lùng cứng rắn trên mặt Tiết Nhượng từ từ tháo xuống, anh nâng tay lên ôm eo cô, hơi dùng sức, hung hăng ôm lấy cô, cả người Trương Lam dán ở trong ngực anh.

Không tiếng động nỉ non, không tiếng động rơi lệ.

Năm đó vừa đến Bắc Kinh, cô đặc biệt vất vả, Tần Thiên bận rộn lợi hại, cô vừa phải thi vừa phải đi học thêm, lúc thầy giáo không ở bên cạnh cô liền khống chế không được muốn trở về Phí thành, thường xuyên nhớ tới bốn mùa xuân hạ thu đông của Phí thành, ví dụ như mùa đông đến, Bắc Kinh tuyết rơi, rất lạnh, cả người đông cứng không muốn ra cửa, muốn ở nhà, vẫn là ở Phí thành tốt, mùa đông ở Phí thành một chút cũng không lạnh, ở Phí thành có rất nhiều nơi vui chơi, thức ăn ở Phí thành cũng đặc biệt ngon, Tiết Nhượng ở Phí thành cũng làm cho cô rất nhớ.

Mỗi một năm, ở trong cái đau khổ này, cô thấy ngày thi đại học sắp tới, càng ngày càng gần làm cho cô bắt đầu lắc lư không ngừng, cô không biết Tiết Nhượng có còn giữ vững ước mơ anh muốn hay không, thi tới Bắc Kinh, học ngành tài chính, cô cũng không xác định Tiết Nhượng có phải hay không còn kiên trì muốn làm thương nhân.

Cô không biết cô thi đậu có được gặp Tiết Nhượng hay không, nhưng cũng không biết chính cô có thi đậu được không, cái loại dày vò này, như trứng cút trong nước sôi vậy, cô mỗi ngày đều chạy đi tìm Tần Thiên, chậm rãi, Tần Thiên cũng thay đổi, hắn trở nên yêu cùng con trai ở chung một chỗ, lại không cùng con gái ở cùng.

Cô sợ hãi, Tiết Nhượng cũng sẽ như vậy, cho nên cô khổ sở, đến ngày cuối cùng trước trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô bay trở về Phí thành, đi tới tiểu khu ở trong rừng trộm nhìn Tiết Nhượng, nhưng chỉ là thấy Chung Lệ Nhan xách thức ăn vào cửa tiểu khu, một khắc kia cô thanh tỉnh, xoay người rời đi, lại trở lại Bắc Kinh, trạng thái của cô mới bình thường.

Ba ngày thi đại học kế tiếp, cô vượt xa hơn người thường phát huy, như ý nguyện vào trường đại học Bắc Kinh trung y dược, học ngành y tá.

Ngày 24 tháng 6, đã công bố điểm, Trương Lam thấy Tiết Nhượng đạt Trạng Nguyên của kì thi đại học, cô mới như được sống lại, hôm đó, cô liền hỏi trong nhà muốn có một chiếc xe, mua một chiếc xe Jeep màu đỏ, cô muốn chiếc xe rêu rao như vậy, Tiết Nhượng gặp được nhất định sẽ nhận ra.

Sau đó, bọn họ ở trong cùng một thành phố.

Sương mai Bắc Kinh, cũng không còn đáng sợ nữa.

Tiết Nhượng nâng mặt Trương Lam, cúi đầu hôn lên, Trương Lam hơi há miệng, tùy ý cho đầu lưỡi của anh khuấy động, bọn họ giống như hai người chết đuối, gắt gao ôm nhau, Tiết Nhượng tê một tiếng, mang theo tơ máu rời đi môi của cô, lười biếng câu môi: "Cắn anh?"

Trương LamTrương Lam đỏ mặt, chớp chớp: "Không phải cố ý."

Tiết Nhượng liếm môi, nói: "A máu nhận thê."

Vì thế mang theo tơ máu lại ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của Trương Lam, Trương Lam theo bản năng lui về sau, Tiết Nhượng đè nặng vai cô, lấn người đi vào, hung hăng, bá đạo, lưỡi dài liền luồn vào, cả khuôn mặt Trương Lam đều đỏ bừng, cảm giác khóe môi tràn ra chất lỏng, tay Tiết Nhượng âm thầm vào quần áo cô, sờ lên.

Trương Lam một trận run run, Tiết Nhượng nặng nề ngậm môi dưới của cô, cười hỏi: "Có phải trưởng thành rồi hay không?"

Đầu Trương Lam mơ màng, gật đầu: "Trưởng thành nhiều năm rồi."

" Rất tốt."

Tiết Nhượng lại cắn xuống môi dưới của cô, lui ra, nhìn cô một cái, thuận thế đóng cửa lại.

Rầm một tiếng làm cho Trương Lam có chút hoàn hồn, cô nhìn anh vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái, ngồi lên, cũng thắt dây an toàn, Trương Lam nhỏ giọng hỏi: "Anh có phải cao lên hay không?"

Tiết Nhượng khởi động xe, liếc nhìn cô: "Đúng vậy."

Trương Lam hâm mộ nói: " Em không có cao thêm, em chỉ có 170, vẫn luôn không cao hơn."

Tiết Nhượng cười khẽ, " Em cũng đã 170, còn muốn cao thêm như thế nào nữa."

"Đúng vậy, em rất cao." Trương Lam sờ môi, có chút đau nhói, tay Tiết Nhượng mò tới ghế ngồi ngồi phía sau, lấy một chai nước vặn ra cho cô.

Trương Lam nhận lấy, uống một ngụm nhuận nhuận cổ họng, xe Land Rover màu đen đi ra gara dưới hầm, Trương Lam đóng nắp, hỏi: "Chiếc xe này? Của anh sao?"

"Ừ."

" Thật là đẹp trai."

Trương Lam vươn tay ở trên cửa sổ xe sờ sờ còn sờ lên bệ xe một cái.

Tiết Nhượng hỏi ngược lại: "Anh đẹp trai hay là xe đẹp trai?"

Trương Lam mặt đỏ lên, nghiêng đầu nhìn anh, anh lái xe, sóng mũi cao, môi mỏng, mày kiếm, gò má tựa như điêu khắc vậy, anh thành thục, rút đi vẻ non nớt khoe khoang cao gầy, chỉ còn dư lại ngũ quan góc cạnh, cùng với đôi chân dài dưới chiếc quần Jean kia.

"Anh đẹp trai, anh đẹp trai nhất." Trương Lam khen.

Tiết Nhượng cười khẽ: "Em cũng đã trưởng thành."

Trương Lam: "Vô nghĩa."

Tiết Nhượng: " Anh nói là ngực."

Trương Lam: "Cút!"

Cô theo bản năng lấy tay ôm lấy ngực.

Nửa giờ sau, xe chạy đến Vạn Khoa Địa Sản, Trương Lam nhìn hoàn cảnh, hỏi: "Đây là đâu? Làm gì vậy?"

"Nhà của anh."

"A? Nhà anh?"

"Ừ, mua từ năm ngoái."

"Nga."

"Chờ anh một chút."

Xe tạm thời tìm một nơi dừng lại, Tiết Nhượng mở cửa xuống xe, chạy tới hiệu thuốc thật nhanh, chỉ chốc lát, anh mang theo một túi thuốc màu trắng chạy tới, lên xe, đem túi đặt ở trong ngăn xe, Trương Lam nhìn cái túi màu trắng đó, tay ngứa ngáy, dùng ngón tay đẩy ra một chút, thò đầu nhìn vào, mặt rất nhanh liền đỏ lên, cô rụt tay lại, trợn mắt nhìn anh, Tiết Nhượng tay trái chuyển tay lái, tay phải nhéo mặt cô, Trương Lam không nhịn được hừ: "Không biết xấu hổ."

Tiết Nhượng cười khẽ: "Hơn ba năm, không nhịn được."

Trương Lam mặt đỏ hơn, xe lái xuống gara dưới hầm, dừng lại, Trương Lam liền từ trong xe nhảy xuống thật nhanh, Tiết Nhượng cầm lấy túi kia, cũng xuống xe theo, chỉ thấy cô sải bước đi tới trước mặt anh, thắt lưng lả lướt, rất tỉ mỉ, cái mông bị váy nhẹ nhàng che lại, rõ ràng cô đi rất đứng đắn, thế nhưng thắt lưng này mông kia tựa như đang hấp dẫn anh.

Vừa vào trong thang máy, Tiết Nhượng liền ôm thắt lưng cô, từng bước một đem cô ép ở trên tường thang máy, cúi đầu nhìn cô, nói: "Em trổ mã càng xinh đẹp hơn rất nhiều."

Trương Lam cảm giác tay anh rất nóng, đẩy anh nói: "Đương nhiên, em ăn ngon ngủ ngon, thật sự rất thoải mái, đương nhiên dáng dấp sẽ tốt hơn."

" Phải không?" Tiết Nhượng lãnh đạm nói, "Nhưng anh lại ăn không ngon ngủ không ngon, anh không biết anh tới Bắc Kinh có thể hay không gặp em, không biết em có phải cũng tới Bắc Kinh hay không, anh càng không biết anh giữ vững giấc mơ còn có thể gặp em hay không, hết thảy cũng không xác định, anh chỉ có thể sờ đá qua sông, nghĩ về em, muốn em ủng hộ anh, muốn em hy vọng anh giữ vững ước mơ của mình, hết thảy cũng không xác định, nhưng anh vẫn đến đây."

Trương Lam rất khiếp sợ, cô chớp mắt cùng anh nhìn nhau.

Dày vò của anh, cũng giống cô như đúc, hốc mắt lại ướt, Tiết Nhượng xoa mặt cô nói: "Anh nghĩ, em khẳng định cũng là như vậy."

" Mới không phải đâu." Trương Lam mạnh miệng.

Đinh ——

Đến tầng, Trương Lam bị Tiết Nhượng kéo ra thang máy, tới phòng 1802, Tiết Nhượng lấy chìa khóa ra, mở cửa, vừa vào cửa, Trương Lam liền bị anh kéo vào, trực tiếp đẩy ở trên vách tường, môi bị anh chặn lại, túi trên tay rơi xuống đất, miếng tấm nhỏ rớt ra, Trương Lam ngô một tiếng, sau lưng dán chặt vào tường, tay của anh ở trên eo cô xoa xoa.

Trương Lam chân dài trắng nhẵn nhụi, lúc cổ áo của cô bị kéo xuống, ở một khắc kia Trương Lam đầu chợt lóe, váy muốn rách, nhưng một giây kế tiếp, cô không có năng lực suy nghĩ.

Trương Lam bị bế lên, chân dài duỗi thẳng, trắng đến chói mắt, đi vào phòng ngủ, người nằm ở trên giường, cô cũng một trận choáng váng.

Lần đầu tiên Tiết Nhượng đi vào không thành công.

Trương Lam chần chờ nhìn anh, anh cúi đầu chặn lại môi của cô, ôm lấy cô, mang theo giọng nói khàn khàn nói: "Anh lại đến một lần nữa."

"Ừ."

Tác giả có lời muốn nói:

Giường chiếu chỉ có thể như thế này.

0.64860 sec| 2423.883 kb