"Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Khăn quàng cổ của Trương Lam bị người phía sau kéo lấy, Trương Lam quay đầu, Tiết Nhượng lười biếng dùng đầu ngón tay móc khăn quàng, nhàn nhạt nhìn cô.
Trương Lam túm khăn lại, le lưỡi với cậu: "Tại sao phải nói cho cậu chứ, bí mật!"
Tiết Nhượng nhìn chằm chằm đầu lưỡi phấn nộn của cô, đôi mắt tối sầm lại, cậu hơi buông tay: "Được, tôi cũng không phải muốn biết, dù sao nhất định là..." Cậu cố ý ngừng lại, cúi xuống, đến sát bên Trương Lam, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nhất định là nói chuyện cậu thích tôi."
"Mới không phải, mặt cậu thật dày."
Trương Lam đẩy cậu ra, ôm lấy cánh tay Long Ngọc, bước nhanh đi lên trước.
Tiết Nhượng lui về phía sau hai bước, tay đút trong túi, lười biếng đi theo.
Phan Vĩ ở một bên lắc đầu: "Tiết Nhượng, cậu bây giờ trông rất giống lưu manh."
Tiết Nhượng nhàn nhạt liếc cậu ta: "Tôi lưu manh với cậu sao?"
"Phi, tớ hơi sợ nha." Phan Vĩ hai tay ôm ngực, bộ dáng như bị dọa sợ.
Trong căn tin có nhiều người, đầu mùa đông, còn phải xếp hàng, Trương Lam cùng Long Ngọc đứng ở hàng sau, khăn quàng cổ của cô lại bị kéo, cô quay đầu, Tiết Nhượng nhíu mày nói: " Cậu cùng cậu ta, đi ra sau ngồi, tôi giúp cậu lấy cơm."
Long Ngọc bất mãn: "Cậu ta? Cậu ta là ai? Cậu không biết tên tớ sao?"
Tiết Nhượng nhấc mí mắt, nhàn nhạt nói: "Không biết."
"... Mẹ nó." Long Ngọc nhịn không được chửi tục.
Phan Vĩ cười híp mắt nói: "Đi thôi đi thôi, tớ giúp Long Ngọc lấy."
Trương Lam còn chưa có động, khăn quàng cổ đã bị Tiết Nhượng kéo đi, giống như đang kéo thú cưng, Trương Lam dùng sức túm khăn lại, kéo Long Ngọc, lại nói với Tiết Nhượng, "Tớ muốn ăn thịt kho."
Tay Tiết Nhượng đút trong túi, gật gật đầu.
Tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại rất chuyên chú.
Trương Lam liếc cậu một cái, đi theo Long Ngọc tìm chỗ ngồi xuống, vào mùa hè lúc ăn cơm thích ngồi gần cửa sổ, vừa đến mùa đông, lại ước gì cách cửa sổ xa một chút, tuy rằng tìm vị trí có cách một khoảng nhất định với cửa sổ, nhưng vừa ngồi xuống, gió thổi qua, Trương Lam rụt cổ lại.
Long Ngọc không mang khăn quàng cổ, cũng run run, Trương Lam tháo khăn ra, chia một nửa cho Long Ngọc, Long Ngọc oa một tiếng, ngồi lại gần cô, nói: "Ấm áp quá đi."
"Cậu không mang khăn quàng cổ à?" Trương Lam chà xát tay.
"Không, buổi sáng ngủ dậy muộn nên quên mất." Long Ngọc hít hít mũi.
Lúc Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ bưng đồ ăn tới, nhìn đến hai viên tròn tròn ngồi sát nhau, ở trong căn tin quả thực rất đáng yêu, Phan Vĩ nhướng mày: "Tớ phát hiện Long Ngọc còn rất đáng yêu nha."
Tiết Nhượng không nói, tầm mắt rơi trên khuôn mặt Trương Lam, cậu đem đồ ăn đặt xuống, nói: "Uống nước canh trước."
"Ừ." Trương Lam cũng hít hít mũi, cầm lấy thìa, múc canh uống, vừa vào cổ họng liền ấm áp.
Hai người lại đi xếp hàng mua đồ ăn cho bản thân, sau đó ngồi ở đối diện, bốn người vừa tán gẫu vừa ăn cơm, có canh nên đỡ lạnh hơn, Trương Lam cùng Long Ngọc buông lỏng khăn, khăn rớt xuống dưới, bên cạnh truyền đến tiếng cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, tớ có thể ngồi đây không?"
Trương Lam nghiêng đầu nhìn, Quách Vệ Đông bưng đồ ăn đứng bên cạnh.
Vị trí cạnh bên cô không có người.
"Được..."
"Không được." Âm thanh của Tiết Nhượng vang lên, Trương Lam nhìn sang, ngón tay Tiết Nhượng chọc chọc mũi cô: "Nếu cậu dám đồng ý..."
Trương Lam há mồm, liền muốn cắn tay cậu: "Tớ đồng ý thì sao? Cậu có thể ăn tớ hay sao?"
Ngón tay Tiết Nhượng tránh thoát răng nanh của cô, đè ở môi cô, cậu lại gần, nhìn cô cười: "Môi lại ướt như vậy?"
Trương Lam lập tức lấy khăn giấy lau môi, lại trừng mắt nhìn cậu, Tiết Nhượng ngoắc ngoắc cằm cô.
Trương Lam đẩy tay cậu ra, đỏ mặt vùi đầu ăn cơm.
Tiết Nhượng thu tay, mày hơi nhướng, cùng Quách Vệ Đông đối mặt, sắc mặt Quách Vệ Đông tái xanh, cuối cùng, bưng đồ ăn, xoay người rời đi.
Không lâu sau.
Tiết Nhượng lấy điện thoại mở wechat.
Tiết Nhượng đang chơi game thì bị gián đoạn, cậu mở ra nhìn.
【 Quách Vệ Đông: Đánh một trận 】
【 XR: Phụng bồi tới cùng. 】
【 Quách Vệ Đông: Cậu cố ý? 】
【 XR: Cố ý cái gì? 】
【 Quách Vệ Đông: Biết tôi thích Trương Lam, cố ý cướp cô ấy. 】
【 XR: A, coi là thế đi. 】
【 Quách Vệ Đông: Tiết Nhượng, cậu đừng có kiêu ngạo như vậy! Bà nó! 】
Thi xong hai môn vào buổi chiều, liền hoàn thành kỳ thi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nộp bài thi, cầm cặp sách liền chạy ra khỏi phòng học, vui mừng rời đi, Trương Lam làm xong câu cuối cùng, ném bút, nằm ở trên bàn than thở: "Rốt cuộc đã thi xong."
Tiết Nhượng để điện thoại trên bàn, cầm lấy bài thi của cô, còn có bài mình, đi lên nộp, sau đó đi xuống, tay chống bàn, cúi đầu nhìn cô, nói: "Buổi tối đi KTV?"
Trương Lam mở to mắt, chớp chớp: " Cậu cũng sẽ đi KTV sao?"
Ngón tay thon dài của cậu chọc mũi cô: "Tôi đương nhiên sẽ đi KTV."
"Còn có những ai đi?" Trương Lam ngáp một cái, mùa đông rất dễ buồn ngủ, cô rụt đầu vào trong khăn quàng, tròn tròn, mặt Tiết Nhượng nhu hòa, tay từ trên mũi cô di chuyển xuống mặt, chậm rãi, giống như đang sờ một khối ngọc thượng hạng, Trương Lam rụt một cái, muốn trốn, cậu âm thầm đưa tay vào khăn cô, nâng cằm cô lên.
"Còn có những ai đi?" Trương Lam ngáp một cái, mùa đông rất dễ buồn ngủ, cô rụt đầu vào trong khăn quàng, tròn tròn, mặt Tiết Nhượng nhu hòa, tay từ trên mũi cô di chuyển xuống mặt, chậm rãi, giống như đang sờ một khối ngọc thượng hạng, Trương Lam rụt một cái, muốn trốn, cậu âm thầm đưa tay vào khăn cô, nâng cằm cô lên.
"Cậu rất phiền á." Trương Lam bị quấy rầy mềm nhũn lẩm bẩm.
Tay Tiết Nhượng ngừng lại, nửa giây sau, cậu thấp giọng nói: "Cậu nũng nịu như vậy, chỉ có thể đối với tôi."
Trương Lam bĩu môi: "Cũng không phải là bạn gái cậu."
"A, có tin hay không tôi hôn cho đến khi cậu đáp ứng?"
"... Đi ra." Trương Lam đẩy cậu.
Buổi tối đi KTV là lớp trưởng tổ chức, người không nhiều lắm, Phan Vĩ, còn một số bạn học nam khác, còn có mấy bạn học nữ, chơi cùng Tiết Nhượng cũng khá tốt.
Tề Thư vốn cũng muốn đi, kết quả Chung Miêu Miêu không đi, Tề Thư nhất thời cũng không đi, cô ta mặt đầy hâm mộ nhìn Trương Lam cùng mấy người Tiết Nhượng đi ra ngoài cổng trường.
Trương Lam lần này xem như là lần đầu tiên tham gia tụ họp trong lớp, mười mấy người thưa thớt, trước khi đi, đến quán Nông Gia Tiểu Sao ăn cơm, người lần trước chạy dài tám trăm mét với cô Annie ngồi xuống cười hì hì cùng cô chen chúc một chỗ, nghiêng đầu nói chuyện: "Ban đầu tớ cho là cậu rất khó ở chung."
"Bất quá sau khi chung đụng cảm thấy cậu thật đáng yêu." Cô ấy còn kéo tay Trương Lam, bóp tới bóp lui.
Trương Lam cười nói: "Cậu cũng rất đáng yêu."
Annie đỏ mặt, lại gần cô, nhìn Phan Vĩ cùng Tiết Nhượng đối diện, thấp giọng hỏi Trương Lam: "Bọn họ đều nói cậu cùng Tiết Nhượng hẹn hò?"
"A? Ai nói?" Trương Lam cũng liếc Tiết Nhượng, Tiết Nhượng giống như chú ý tới tầm mắt cô, cũng nhìn lại, đôi mắt hơi híp, Trương Lam cúi đầu xuống.
Annie chậc một tiếng: "Giữa trưa lúc ở hành lang, cậu ấy quàng khăn cho cậu, cũng tớ đều thấy."
Annie chỉ bạn học nữ bên cạnh Chu Nghệ, Trương Lam nhìn Chu Nghệ, cô ấy cười đưa nước cho Trương Lam: "Đừng thẹn thùng, trong lớp chúng ta yêu đương rất nhiều."
"Bí mật yêu?" Trương Lam hỏi ngược lại, Annie đỏ mặt, ừ một tiếng, Chu Nghệ chỉ Annie, lại chỉ nam sinh ngồi bên cạnh lớp trưởng: "Annie cùng cậu ấy là một cặp."
Người nam sinh kia, Trương Lam có chút ấn tượng, là người đại diện trong môn hóa học, không thích nói chuyện, nhưng rất thích hút thuốc lá, có khi còn cùng hút với Tiết Nhượng, có lúc sẽ hút một mình sau bồn hoa, da trắng, mắt một mí, tóc mái trên trán rất dài, có lúc sẽ che mắt lại.
Trương Lam nhéo nhéo mặt Annie: "Không nghĩ tới đấy."
Annie lui bả vai nói: " Cậu ấy rất phiền, chính là..."
Chu Nghệ cười nói: "Chính là bị cưỡng hôn một lần liền thích người ta mà."
"Cưỡng hôn?" Trương Lam theo bản năng nhìn về phía Tiết Nhượng, cô cũng là bị cưỡng hôn đi.
Chu nghệ cười nói: "Ừ, Annie bị Tề Thích cưỡng hôn, lúc ấy vẫn còn ở sân trường.
Trương Lam: "..."
Lợi hại.
Cô nói chuyện cùng bạn học trong lớp, ban đầu bọn họ bài xích cô có thể cảm giác được, bọn họ bát quái cái gì, Trương Lam rất ít khi chú ý, lại thường cùng Long Ngọc ở chung một chỗ, Long Ngọc nói cho cô chuyện của lớp một, như là có bao nhiêu người theo đuổi Chu Di, người hội trưởng kia thích nữ sinh, linh tinh.
Không nghĩ tới, trong lớp còn có nhiều cặp bí mật yêu đương như vậy.
Lớp học tình yêu, theo lời nói của Chu Nghệ, khả năng có bốn năm cặp, Chu Nghệ đã theo đuổi được lớp phó bên cạnh, quả thực phấn khích.
"Đến, tâm sự một chút về cậu cùng Tiết Nhượng." Annie nói xong bản thân, lại lôi kéo Trương Lam mặt đầy bát quái, Trương Lam dừng lại, cúi đầu đỏ mặt nói: "Tớ cùng cậu ấy còn chưa có yêu đương đâu."
"Không thể nào? Thủ đoạn theo đuổi của Tiết Nhượng không được?"
Chu Nghệ chậc một tiếng: " Đại băng sơn như thế, đoán chừng EQ rất thấp đi."
" Thật ra thì khá tốt." Trương Lam không muốn người khác nói cậu EQ thấp, ngược lại nói chuyện thay cậu, Chu Nghệ chọc chọc mặt Trương Lam: "Chậc, tớ đã biết."
Đều không muốn người khác nói lung tung về cậu, còn không thích sao? Sớm hay muộn.
Bởi vì nhiều người, cho nên chia làm hai ba bàn,, màu sắc thức ăn đều giống nhau, ăn xong, đoàn người rời đi, sắc trời dần tối, từ đây đến KTV còn phải đi một đoạn, muốn ngồi xe buýt đến, đoàn người đến trạm xe buýt chờ xe, khăn quàng cổ của Trương Lam lại bị kéo.
Cô nghiêng đầu, Tiết Nhượng lười biếng nói: "Cùng các cậu ấy nới chuyện gì vui vẻ như vậy?"
Lúc ăn cơm, chỉ thấy cô ngồi đối diện luôn luôn cười.
Trương Lam túm khăn quàng cổ: "Luôn kéo, kéo rách cậu đền sao?"
Tiết Nhượng lại gần, nhìn cô chằm chằm: "Tôi đền, cũng đem bản thân đền cho cậu, được không?"
Trương Lam chớp chớp mắt, đôi mắt đen nhánh của cậu, thật là đẹp, cô đẩy mặt cậu: "Đi ra."
Bên cạnh truyền tới tiếng cười, cô quay đầu nhìn lại, đoàn người nhìn chằm chằm bọn họ cười, mặt Trương Lam đỏ lên, lúc này xe buýt tới, Tiết Nhượng nhẹ nhàng nâng bả vai Trương Lam, đi theo sau lưng cô lên xe, khoảng thời gian này trên xe buýt không có nhiều người, trống không, vừa lên xe, Trương Lam liền thấy Annie bị Tề Thích ôm vào trong ngực, Tề Thích lười biếng tựa vào cạnh cửa.
Chu Nghệ cười ngửa đầu cùng người phía trên nói chuyện.
Phan Vĩ cùng một nữ sinh nói chuyện phiếm.
Cô dựa vào cột, Tiết Nhượng đứng ở bên cạnh, tay vịn vào cột, đem cô giam ở trong ngực.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo