Trương Lam tức giận, nghiêng đầu: "Đáng yêu thì có thể yêu, vì sao phải chết?"

Tiết Nhượng chống đầu, lười biếng câu môi: "Vậy thì vô cùng đáng yêu."

Trương Lam nhìn môi mỏng của cậu, nghĩ đến xúc cảm tối hôm qua, mặt đỏ lên, cô quay đầu trở về, rầm rì: "Kỳ thi, học thần."

Hôm nay còn lại bốn môn, làm cho đầu người ta đau nhức nhất hôm nay là môn toán học cùng môn tiếng anh, nhưng có lẽ là do tối qua có ôn tập, nhìn đến đề bài Trương Lam vậy mà cảm thấy quen thuộc, tuy rằng không nghe được, nhưng mà phần viết thì cô vẫn có thể làm,lấy bài thi, cô nhìn thoáng qua Tiết Nhượng, Tiết Nhượng chọc xuống môi cô: "Vẫn là vị quýt sao?"

Trương Lam đỏ mặt, vung tay cậu ra, cúi đầu bắt đầu làm.

Tiết Nhượng thu bút, trên đầu bút còn dính một chút son của cô, cậu chạm vào khóe môi, vị quýt nhạt dính ở khóe môi, cậu câu môi cười, cũng bắt đầu làm.

Trước kia Trương Lam vừa nhìn đến tiếng Anh liền choáng váng đầu óc, choáng váng mãi cho đến khi nộp bài thi, lúc ở Thanh Diệp, nhân duyên tốt, chỉ cần thi thì sẽ có người giúp cô ăn gian.

Cô liền mơ mơ màng màng, cầm bút chép.

Khi đến nhất trung, cô cũng diễn như vậy, nhất là bên người có học thần rất tiện lợi.

Nhưng cô không nghĩ tới, có một ngày, cô lại thành thành thật thật cầm bút, đầu cũng chưa nâng, nghiêm túc điền đáp áp bài thi, tối hôm qua Tiết Nhượng giảng đề, tuy rằng không phải toàn bộ đều hiểu, nhưng có thể làm được mấy bài.

Cái này, cảm giác tự bản thân làm.

Thật sự quá sung sướng.

Tuy rằng cô vẫn có nhiều bài cô không biết, chờ đến khi cô làm được nửa đề thì ngẩng đầu, không ít bạn học đều nộp bài thi, người bên cạnh động một cái, Tiết Nhượng đi nộp bài.

Nộp bài thi xong, cậu đi trở về, Trương Lam chợt cúi đầu, Tiết Nhượng đi tới bàn bên cạnh cô, nhìn thầy giáo giám thị đang cúi đầu.

Cậu vươn ngón tay ra, kéo khăn quàng cổ của cô, hơi khom người: "Buổi trưa đi ăn cơm."

Lỗ tai Trương Lam hơi ngứa, rụt cổ, hừ hừ nói: "Không đi."

"Tôi ôm cậu đi." Cậu khẽ cười.

"Cút đi." Trương Lam đỏ mặt, tức giận mắng người.

Cậu nhẹ nhàng cười, tay khoác lên bả vai cô, sờ vào trong ngăn kéo, cầm một gói thuốc lá đi ra, xoay người ra phòng học, Phan Vĩ tựa vào cánh cửa, hai tay ôm ngực, khiêu mi, Tiết Nhượng đi qua người cậu ta, cậu ta vội vàng đuổi theo, chậc một tiếng nói: "Tiết ca, cậu gần đây rất lãng* nha."

*Lãng: Phóng túng, buông thả.

Tiết Nhượng nghiêng đầu liếc cậu ta.

"Lãng cậu sao?"

"Chậc, chớ đổi đề tài, mẹ nó tớ thấy cậu chút nữa là hôn lỗ tai của tiểu tỷ tỷ rồi, là đang theo đuổi hay là đã ở trong tay rồi?" Lời này Phan Vĩ đã nghẹn hai tiết rồi.

"Có chút mất mặt." Tiết Nhượng ngồi xuống, ngậm thuốc lá, nói.

"Mất mặt???" Phan Vĩ mặt đầy mờ mịt.

"Ừ." Tiết Nhượng búng tro thuốc.

"Mất mặt chỗ nào? Cậu nói rõ ràng đi chứ." Lòng Phan Vĩ sốt ruột.

Tiết Nhượng nghiêng đầu, gió lạnh thổi tới, thổi mấy sợi tóc trên trán cậu bay tán loạn, cậu lộ ra một đôi mắt đen nhánh, suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đã từng từ chối cậu ấy."

"Hả? Cái gì?" Phan Vĩ kinh ngạc: "Tiểu tỷ tỷ từng theo đuổi cậu sao? Tớ mẹ nó sao lại không biết chứ?"

"Không sai biệt lắm."

"Không sai biệt đó là kém bao nhiêu?"

Tiết Nhượng đem tin nhắn trên wechat nói cho Phan Vĩ.

Phan Vĩ ngồi trên mặt đất, bụi bị gió thổi bay bốn phía, ngồi nửa ngày, ngón tay cậu ta nóng lên, cậu ta chợt dập điếu thuốc, lúc này mới hoàn hồn, nhất thời cười ha hả, chỉ vào Tiết Nhượng: "Người ta cái gì cũng chưa nói, cậu ở đâu mà lại bảo người ta thích cậu? Nếu đổi lại là tớ, sớm đã đem cậu vào danh sách đen, gặp mặt cũng coi như không quen biết cậu!"

Tiết Nhượng: "..."

Cậu lười biếng nhấc lên mí mắt: "Cậu ấy kéo tôi vào danh sách đen."

Phan Vĩ sửng sốt, nửa giây sau, lại ha ha cười: "Ha ha ha ha đáng!"

Cười xong cậu ta lại đứng lên, đứng sát Tiết Nhượng, nhìn mặt cậu: "Hối hận sao?"

Tiết Nhượng liếc cậu ta, không lên tiếng, môi mỏng của cậu khẽ mân, hút một cái, dập tắt thuốc, nói: "Trở về tiếp tục chọc cậu ấy."

Phan Vĩ: "..."

Tiết Nhượng bây giờ, thật đúng là con mẹ nó băng sơn sao?

"Thật là tự tin." Phan Vĩ chậc một tiếng.

Đã thi xong tiếng anh cùng toán học, nghỉ ngơi mười phút giữa giờ.

Trương Lam nằm ở trên bàn, bị hơi lạnh mùa đông thổi vào hơi buồn ngủ, nửa tỉnh nửa ngủ, trong không khí truyền tới mùi thuốc lá, cô mở mắt ra, chỉ thấy Tiết Nhượng cầm một cốc trà sữa đặt bên cạnh cô, cậu ngồi xuống, chống đầu: "Mệt sao?"

"Có chút chút, vị gì vậy? Tớ không uống đậu đỏ." Trương Lam vươn tay sờ cốc trà sữa, nóng, cô nhất thời bĩu môi.

"Socola." Cậu nói, ngay sau đó lấy ông hút ra, cắm vào, đưa cho cô.

Trương Lam ghét bỏ: "Không muốn uống nóng."

"Nghe lời." Tiết Nhượng đè thấp giọng.

Trương Lam không tình nguyện: "Muốn uống đá."

"Làm bạn gái tôi ——" Tiết Nhượng nhíu mày: "Sẽ cho cậu uống đá."

"Mẹ nó! Tiểu tỷ tỷ đừng nghe cậu ta! Cậu ta chỉ cho cậu uống nóng thôi, cậu nếu mà làm bạn gái cậu ta, cậu ta có khả năng cho cậu uống nước sôi một trăm độ cũng không chừng." Phan Vĩ luôn trốn một bên nghe lén, đột nhiên nghe không nổi nữa, cười xấu xa chạy đến nói.

Tiết Nhượng ném một viên phấn đến trên mặt Phan Vĩ.

Ném cực chuẩn, cái trán của Phan Vĩ có một chút màu hồng

Trương Lam vừa nghe, theo bản năng lắc đầu: "Tớ từ chối!"

Tiết Nhượng híp mắt: "Từ chối cái gì?"

Trương Lam rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Từ chối làm bạn gái cậu."

"A, lấy đi nụ hôn đầu của tôi, còn không muốn phụ trách!" Tiết Nhượng cười lạnh, cậu nhàn nhạt gõ bàn: "Nhìn xem tôi có buông tha cho cậu hay không."

" Phi! Tớ cũng vậy chứ bộ!" Trương Lam đè thấp giọng nói.

"Cậu cũng là cái gì?"

Trương Lam trừng cậu, hầm hừ không nói, lỗ tai hồng lên trốn bên trong khăn quàng cổ.

Tiết Nhượng vươn ngón tay ra, móc móc khăn quàng cổ của cô, nửa ngày, cậu xích lại gần, ở bên tai cô nói: "Tôi biết, cậu cũng là nụ hôn đầu tiên."

"..." Dựa vào!

...

Nộp bài thi toán lên, Trương Lam xoa cổ đi xuống.

Tiết Nhượng tựa vào ghế, chơi game, lười biếng nhìn cô một cái: "Làm tốt?"

"Ừ." Trương Lam ngồi xuống, lấy cốc trà sữa uống một ngụm, vị socola lạnh thấu giống như ăn từng miếng socola vậy, miệng đầy chua xót, cô le lưỡi, đẩy trà sữa lên trước.

Tiết Nhượng vươn tay, lấy trà sữa ném ra phía sau, ném vào trong thừng rác: "Lạnh thì đừng uống, đi ăn cơm."

Phan Vĩ cũng đói, nghe được lời này liền đứng lên: "Được được được, đi ăn cơm, hôm nay không biết nhà ăn có thịt kho hay không."

"Chờ một chút, tớ gọi điện thoại rủ Long Ngọc." Trương Lam đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Long Ngọc, Long Ngọc ở đầu bên kia oa oa kêu lên: "Tớ dọn dẹp xong liền qua!"

"Được."

Chỉ chốc lát, Long Ngọc ở ngoài cửa sổ vẫy tay, Trương Lam lập tức cầm điện thoại di động cùng thẻ cơm đứng dậy, ra phòng học, Long Ngọc ôm cánh tay cô: "Tớ vừa mới nộp bài thi liền ngủ, nếu không phải cậu gọi điện rủ đi ăn cơm chắc tớ cũng đã ngủ rồi."

Trương Lam cười: "Sớm biết cũng không gọi cậu."

Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ ở phía sau đi ra, Tiết Nhượng gọi: "Trương Lam."

"Ừ?" Trương Lam quay đầu, một cái khăn quàng cổ vòng qua cổ cô, trước mặt bỗng tối sầm, Tiết Nhượng đến gần cô, ngón tay thon dài cầm khăn quàng, một vòng lại một vòng quấn lên, Trương Lam hơi ngửa đầu, hôm nay cậu mặc áo khoác màu đen, trên người nhàn nhạt mùi thuốc lá cùng mùi bạc hà.

Động tác ôn nhu quấn khăn, đầu ngón tay đôi khi chạm vào má cô, Trương Lam mặt đỏ lên, ánh mắt tựa như hồ ly chớp chớp, chung quanh tựa như an tĩnh lại, ngay cả một chút âm thanh ồn ào cũng không có.

Long Ngọc bên cạnh miệng há to.

Phan Vĩ mắng một tiếng: "Các cậu có thể ngừng được chưa, trên hành lang ân ái cái gì, thầy đi ra các cậu sẽ biết ——"

Trương Lam đem nửa gương mặt chôn ở trong khăn quàng, kéo Long Ngọc chạy nhanh xuống tầng, miệng Long Ngọc vẫn là hình chữ O, rất nhanh, cô ấy kịp phản ứng: "Cậu ấy... cậu ấy..."

Trương Lam đỏ mặt.

"Cậu ấy... cậu ấy đây là làm gì vậy? Cậu ấy thích cậu sao?" Long Ngọc nhìn người bên cạnh không nói lời nào, Trương Lam nháy mắt mấy cái, cúi đầu, nói: "Không biết cậu ấy thích tớ lúc nào, tớ cũng bị dọa cho nhảy dựng lên."

Gió rét thổi qua, bên người rào một tiếng, Long Ngọc hoàn hồn, nở nụ cười, ôm lấy tay Trương Lam: "Khó trách, tớ luôn cảm thấy cậu ấy đối với cậu rất đặc biệt, thì ra không phải ảo giác."

Trương Lam nhìn cô ấy.

Long Ngọc kiễng mũi chân, hôn Trương Lam một cái: "Tớ hiện tại không thích cậu ấy, không cần băn khoăn đâu."

Trương Lam che mặt, nửa ngày, cô chọc trán Long Ngọc: "Làm gì vậy, tùy tiện hôn người."

Long Ngọc cười cười, nghiêng đầu: "Trước đó cậu có phải hay không cũng thích cậu ấy?"

Trương Lam quay đầu nhìn Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ đi cách một đoạn ở sau lưng, thấp giọng nói: "Tớ thích ở chung cùng cậu ấy, nếu như có cậu ấy ở bên tớ sẽ tương đối chú ý cậu ấy, nhưng cũng không khác, có khi cũng sẽ mặt đỏ tim đập, nhưng tớ lại rất kiêu ngạo, chính là nếu cậu ấy nói không thích tớ, tớ tuyệt đối sẽ không thích cậu ấy, cho nên cậu ấy gửi wechat nói với tớ, bảo tớ đừng thích cậu ấy, tớ lập tức thu hồi lại tâm tư."

"Cậu ấy còn nói cậu đừng thích cậu ấy? Lúc nào chứ." Long Ngọc trợn to hai mắt, mặt đầy bát quái.

"Lúc tớ mới chuyển vào." Trương Lam nói, cô kéo kéo khăn quàng: "Tớ rất kiêu ngạo, tính tớ với tính mẹ giống nhau, lúc trước mẹ tớ thích ba tớ, ba tớ tỏ vẻ không quan tâm, mẹ tớ liền cắn chặt răng, cùng ông làm thanh mai chúc mã, lúc sắp chịu không nổi, bà liền quay người rời đi, ai biết ba tớ cũng yêu thầm mẹ tớ, ha ha."

"Oa a, mẹ cậu với ba cậu là thanh mai chúc mã sao? " Long Ngọc lại tò mò.

"Ừ." Cằm nhỏ của Trương Lam vểnh lên, có chút đắc ý.

Nhìn bộ dáng này Long Ngọc nở nụ cười, trong lòng chúc phúc cho Trương Lam cùng Tiết Nhượng.

0.55711 sec| 2416.617 kb