Trong xe bật điều hòa, Trương Lam lại tự mang hơi nóng lên xe, giống như lửa vậy, cô kéo cửa kính xe xuống, thò đầu ra, nhìn Tiết Nhượng đang đứng tựa vào cây cột, cô hướng cậu cười.
Đôi mắt Tiết Nhượng đen nhánh ở trong đêm tối rất sáng, cậu lười biếng, câu môi, cũng nhẹ nhàng cười với cô.
Mang theo mấy phần xấu xa.
Trương Lam mặt lại đỏ lên, cô rụt đầu về, sau đó lại lần nữa nhìn lại.
Xe rẽ ngoặt, cô chỉ thấy góc áo của Tiết Nhượng, cái gì cũng không thấy, cô mới mất mát ngồi xuống ghế dựa, chú Trần nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn cô một cái.
Tròng mắt thoáng qua vẻ lo âu, ông lên tiếng nhắc nhở: "Lam Lam, đóng cửa sổ lại, bên ngoài lạnh."
"Nga." Trương Lam hoàn hồn, đưa tay đè nút đóng cửa, cửa sổ vừa đóng, ngăn cách tiếng huyên náo bên ngoài, trong xe yên tĩnh, chỉ có nhạc nhẹ ở trong xe truyền ra.
Trương Lam dựa vào lưng ghế, nhìn cảnh đêm ở bên ngoài.
Khóe môi hơi mỉm cười.
Chú Trần nhiều lần nhìn cô, sau đó thở dài, dò xét hỏi: "Lam Lam, cháu về trễ như vậy, là vì gặp người bạn học nam này?"
"Đúng vậy." Trương Lam hơi ngồi thẳng, có chút cảnh giác đáp.
Cô cũng nhìn về kính chiếu hậu, nhìn vào tầm mắt của chú Trần, chú Trần nhàn nhạt nói: "Là cậu ấy giúp cháu học bổ túc hay là?"
"Học bổ túc."
Trương Lam lập tức trả lời.
Tốc độ nói rất nhanh.
Chú Trần gật đầu: "Ừ."
Sau khi ông nói xong, Trương Lam lại có chút bất an, cô dựa lên trước, cào cào ghế, nói: "Cháu ngày mai có kỳ thi, cậu ấy giúp cháu ôn tập bốn môn, còn có tiếng anh, cháu nghĩ, lần này có thể đạt yêu cầu."
Chú Trần thấy cô như vậy, cười: "Cháu lần trước cũng đạt, lần này khẳng định có thể, cậu ấy gọi là gì?"
"Tiết Nhượng!" Trương Lam biết thành tích của Tiết Nhượng tốt, cho nên nói thẳng tên.
"Ừ."
Chú Trần không hỏi lại.
Trương Lam cào cào ghế, cũng không có gì nói, cô hướng ra sau dựa vào ghế ngồi.
Cha mẹ cô đều là người ngay thẳng, sáng suốt, nhưng cũng không có nghĩa là để cho cô yêu đương, Trương Lam chỉ có thể dò xét bọn họ, có lẽ, bọn họ cũng sẽ thử cô.
Chú Trần là người nhìn cô lớn lên, lời nói cũng có ít quyền lực, cũng có quyền giám sát cô, Trương Trọng Cảnh đem Trương Lam giao cho chú Trần, tự nhiên, cũng hi vọng ông trông coi Trương Lam.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng không ngăn được trái tim nhảy tán loạn của Trương Lam.
Cô nắm chặt điện thoại di động, cúi đầu gõ chữ, cười trộm.
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu vừa nãy mới nói cái gì? 】
【 XR: Tôi ôm cậu? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Không phải, là câu tiếp theo. 】
【 XR: Thử trước? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Không phải, là câu tiếp nữa! 】
【 XR: Cậu muốn làm cái gì? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tiết Nhượng! Cậu đừng có mà giả bộ! 】
Đầu bên kia không trả lời, Trương Lam nhìn wechat, nhìn chằm chằm hồi lâu, một lát sau, xe tiến vào sân khu biệt thự, yên tĩnh.
Hai tin nhắn wechat được gửi đến.
Là hai tin nhắn thoại, Tiết Nhượng phát đến.
Trương Lam nhìn chú Trần đang chuyên tâm lái xe, đem di động giơ lên bên tai, ấn nút nghe.
"Bé ngốc."
"Tôi thích cậu."
Thật thấp, trong trẻo, giọng nói như xuyên qua truyền tới, nửa bên mặt Trương Lam nóng lên, cô đem điện thoại lấy ra, cúi đầu gõ.
【 Tiểu tỷ tỷ: Không biết xấu hổ. 】
Sau đó giơ điện thoại lên, nghe lại hai câu kia.
Xe đến gara, thấy chú Trần quay đầu, cô mới vội vàng cất di động, xách túi nhỏ, mở cửa cuống xe.
Chú Trần cười nói: "Chậm một chút, đi ngủ sớm chút."
"Vâng ạ."
Trương Lam gật đầu, sau đó lạch bạch chạy vào nhà, dì Lưu còn chưa ngủ, mở đèn trong phòng khách lên, sáng lên, bà ở trên ghế sô pha chờ Trương Lam, thấy cô vào cửa, lập tức tiến lên: "Bên ngoài lạnh chứ? Đã bảo cháu đừng mặc váy ——"
Trương Lam cười híp mắt, ôm tay dì Lưu: "Cháu muốn ăn một chút, có gì không ạ?"
Dì Lưu: "Dì hầm tổ yến, cháu muốn uống không? Không thích thì dì đi làm mì."
"Vậy thì tổ yến đi." Cô chính là muốn ăn chút gì đó, tổ yến cũng được, dì Lưu đi tới phòng bếp: "Cháu đi tắm trước, dì mang lên cho cháu."
"Vâng."
Trương Lam xách túi nhỏ, ngáp một cái, lên tầng.
Vừa vào cửa phòng, cô lại lấy điện thoại ra.
【 XR: Đi ngủ sớm một chút. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ còn chưa tắm đâu. 】
【 XR: Vậy đi tắm đi, muốn tôi giúp cậu sao? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu sao lại lưu manh như vậy chứ. 】
Cô ném điện thoại xuống, cầm áo ngủ, đi tắm rửa, trong phòng mở lò sưởi, một chút cũng không lạnh, tắm xong đi ra, dì Lưu bưng tổ yến tiến vào.
Trương Lam uống xong tổ yến, sắp mười một giờ rưỡi, dì Lưu giúp cô lau khô tóc, sau đó lại sấy khô, dặn dò nói: "Đi ngủ sớm một chút, đừng chơi trò chơi."
"Ừm ừm ừm." Cô gật đầu như giã tỏi: " Ngày mai còn có kỳ thi, cháu phải ngủ."
Trương Lam lau miệng, trèo lên giường.
Dì Lưu giúp cô vén chăn, xoay người ra cửa.
Đóng cửa lại, dì Lưu cũng nhân tiện tắt đèn, Trương Lam vẫn là lần đầu tiên ngủ sớm như vậy, nằm trong chăn, cầm điện thoại di động lên, trong chăn tối như mực.
Lập tức liền sáng lên.
Cô híp mắt.
【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ ngủ đây. 】
【 XR: Ngủ ngon. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu còn chưa ngủ sao? 】
【 XR: Chờ cậu. 】
【 Tiểu tỷ tỷ:... ( ngao ô) 】
Đầu bên kia không trả lời, chắc là ngủ rồi. Trương Lam xoay người, nằm trong chăn nở nụ cười.
Cười cười, cô cho tới bây giờ đều chưa ngủ giờ này, chừng mười một giờ bốn mươi phút, liền tiến vào mộng đẹp, bởi vậy tối nay là đêm ngủ sớm nhất.
...
Chú Trần giũ áo khoác, vào cửa, dì Lưu cầm áo của ông: "Đậu xe mà lâu như vậy sao?"
"Ừ, sửa sang lại xe." Chú Trần đi tới phòng khách, ngồi xuống, hỏi dì Lưu: "Con bé đã ngủ chưa?"
"Ngủ rồi đi."
Ngữ khí của dì Lưu có chút không xác định.
Dù sao cho tới bây giờ Trương Lam cũng chưa ngủ vào giờ này, chú Trần nói: "Chờ một chút nữa lên xem, không ngủ cũng bảo con bé ngủ, ngày mai còn có kỳ thi."
"Ừ."
Dì Lưu gật đầu, đi lấy đồ ăn cho chú Trần.
Chú Trần ngồi trên sofa, nhìn đồng hồ trên vách tường, cầm lấy điện thoại, gọi cho Trương Trọng Cảnh.
Đầu bên kia rất nhanh liền nhận.
Chú Trần lễ phép gọi: "Ông chủ."
Trương Trọng Cảnh cười nói: "Đều có thể gọi tên của tôi, đâu có cần gọi ông chủ đâu, như thế nào? Đã trễ thế này."
"Tôi vừa mới đưa Trương Lam về."
"Mùa đông lạnh giá, đi ra ngoài làm gì?" Trương Trọng Cảnh lập tức liền hỏi ngược lại.
"Đi bổ túc, nói có bạn học nam ——"
" Là Tiết Nhượng sao? Bạn ngồi cùng bạn với con bé."
Chú Trần sửng sốt một chút: "Ngài biết?"
Tiếng cười hùng hậu của Trương Trọng Cảnh xuyên qua điện thoại truyền tới, ông cười nói: "Biết, đứa bé Tiết Nhượng này tốt, thư hương thế gia, có ý tưởng, thành tích tốt, tuổi còn trẻ, biết bản thân muốn cái gì, tôi rất tán thưởng, ban đầu, chính là để cho Tề Hoành an bày Trương Lam ngồi cùng chỗ ngồi với thằng bé."
"Thì ra ông chủ có sắp xếp, vậy ngài không sợ?" Chú Trần muốn hỏi lại thôi.
"Đứa nhỏ hiểu chuyện, cứ để cho con bé đi đi, tôi cảm thấy trước mắt vấn đề không lớn, không cần lo lắng, hi vọng Trương Lam, có thể học giỏi chút, ở Thanh Diệp, tốt thì tốt, nhưng lại dễ dàng làm cho đứa nhỏ bị lạc, cũng giống như, tương lai chúng ta đưa Trương Lam đi xuất ngoại, con bé còn cùng với những học sinh ở Thanh Diệp lăn lộn ở chung với nhau, con bé sau khi xuất ngoại trở về, có lẽ cũng chỉ học được văn hóa nước ngoài cùng với tiếng anh, nhưng nếu cùng Tiết Nhượng học chung, con bé có thể học được một ít điều thực dụng, có thực lực chân chính." Trương Trọng Cảnh ban đầu để cho Trương Lam đến trường này học, cân nhắc rất chu toàn.
Có thể thành tích cô không tốt, có thể cái gì cũng không biết, nhưng cô phải biết bắt đầu học tập như thế nào.
Đây là một chút hy vọng của Trương Trọng Cảnh.
Mà chuyện lúc trước ở Thanh Diệp, chính là một lần mà thôi.
"Vâng, tôi đã biết." Chú Trần đáp.
"Lão Trần à, tôi thường không ở nhà, Lam Lam liền nhờ hai người chăm sóc nhiều." Trương Trọng Cảnh lời nói thấm thía dặn dò.
"Mọi người cứ yên tâm."
Cúp điện thoại, chú Trần ngồi yên một hồi, mới đứng dậy, đi lên tầng, dì Lưu nghe lén, thấy thế cũng vội đuổi theo: "Xem Lam Lam?"
Chú Trần: "Xem xem con bé đã ngủ chưa."
Dì Lưu có chút bất đắc dĩ: "Chắc là đang chơi trò chơi, con bé khá thông minh, mỗi lần chơi đều không bật đèn, đến gần mới nghe được tiếng gõ bàn phím, tôi vặn cửa đi vào, con bé liền trốn trong chăn, hô hấp rõ ràng là chưa ngủ, nhưng thực sự không có biện pháp."
Chú Trần không lên tiếng, khóe môi hơi mang ý cười.
Nhớ lại Trương Lam khi còn bé.
Cũng là rất nghịch ngợm nhưng trong nghịch ngợm lại mang theo khả ái, hoạt bát.
Mấy năm này, cô không thay đổi, vẫn như vậy.
Lúc thiết kế hành lang tầng hai, chính là dùng màu sắc ấm áp, lúc này đèn không bật hết, nhưng một chút cũng không quạnh quẽ, ngược lại còn có một cỗ ấm áp nhàn nhạt, phòng Trương Lam ở giữa, chú Trần cùng dì Lưu đi đến ngoài cửa, tới gần, nghe thanh âm trong phòng, yên tĩnh, không có tiếng bàn phím.
Dì Lưu cùng chú Trần liếc mắt nhìn nhau, dì Lưu đưa tay vặn chốt cửa: "Tôi vào xem."
"Ừ."
Vì thế, dì Lưu mở cửa, trong phòng một mảnh tối đen, hơi ấm phả vào mặt, trong phòng mùi thơm hoa cỏ nồng đậm, bà đi tới cửa, chưa tiến vào, nhìn ánh đèn chiếu trên đầu giường, thấy người đang ngủ, lại liếc máy tính bàn, màn hình tối đen, dì Lưu nửa ngồi xuống, nhìn máy chủ.
Máy chủ cũng đã tắt.
Dì Lưu rất kinh ngạc, bà lui ra ngoài, nói với chú Trần: "Con bé ngủ rồi."
Chú Trần nhíu mày: "Thần kỳ như vậy."
" Đúng vậy, máy tính đều không mở."
Chú Trần suy nghĩ, lại nhớ tới lời nói của Trương Trọng Cảnh, trong lòng buông lỏng, nói: "Không có việc gì, xuống lầu đi."
"Được."
Dì Lưu quay đầu nhìn cánh cửa.
Trên thực tế Trương Lam có thói quen thức đêm, nếu không phải cô mệt thật thì cô cũng kiên trì trợn tròn mắt để chơi trò chơi.
Thật rất khó được, có thể ngủ đúng giờ như vậy.
...
Ngủ đến sáng, ngày thứ hai Trương Lam nghe chuông báo thức liền tỉnh, tỉnh dậy liền cầm điện thoại xem, quả nhiên, có một tin nhắn.
Cô mừng rỡ mở ra.
【 XR: Mang đủ giấy bút. 】
Mười phút sau.
Trương Lam trả lời.
【 Tiểu tỷ tỷ: Đã biết, dài dòng. 】
Lập tức xoay người xuống giường, thay quần áo.
Lúc dì Lưu đi lên, Trương Lam đã thay quần áo xong, dì Lưu vui mừng nói: "Dì còn tưởng cháu ngủ quên, đeo khăn quàng lên, còn có cái này, cũng đội lên, bên ngoài nhiệt độ thấp.
Nhiệt độ hạ xuống chỉ còn mười lăm độ, ở Phí thành là thời tiết phương nam, mười lăm độ là lạnh thấu xương.
Trương Lam đeo lên cái chụp tai bằng lông nhung.
Cổ quàng khăn, cả khuôn mặt rụt vào bên trong khăn, chỉ lộ ra đôi mắt hồ ly.
Đi vào phòng học, Tiết Nhượng nghiêng đầu nhìn, bút trong tay dừng lại, tròng mắt thẳng tắp rơi trên mặt cô.
Trương Lam đứng ở phía sau cửa, do dự, đi qua, trừng cậu một cái, ngồi xuống, lúc này trong lớp học người đến còn ít, có lẽ là do trời lạnh, đều vẫn nằm trong ổ chăn.
Một tay Tiết Nhượng đặt trên bàn, nhìn chằm chằm cái chụp tai lông nhung của cô, đi lại gần, khóe môi hơi câu lên: "Đáng yêu chết mất."
Tác giả có lời muốn nói:
Sờ sờ một cái, hôm nay đến chậm.
Bởi vì trong nhà máy tính hỏng rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo