Người dịch: PrimeK Tohabong
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Phát sinh loại chuyện này, chúng ta ai cũng không có nghĩ tới, hôm nay Chu vương thất chúng ta mới là tổn thất nghiêm trọng nhất. Chúng ta suy nghĩ hẳn là như thế nào mới có thể lật ngược tình thế, giờ không phải là lúc đổ lỗi cho nhau.”
Mộ bàn tuy rằng do Nam Cung gia khống chế, nhưng chỉ cần nhiều mặt tạo áp lực, chúng ta còn có cơ hội tiến vào.
Bây giờ duy nhất hiểu được cách sử dụng Bia Mục Dã, cũng chỉ còn lại Khương Thái Uyên của Chu vương thất.
Chỉ cần bia Mục Dã vẫn còn, liên minh họ Cơ vẫn có khả năng tồn tại.
Cần gì phải nói lời này lời nọ phá hỏng hòa khí của mọi người.
Ngụy Hoàn: “A…..”.
Hàn Giả: “A…..”.
Mặc dù biểu thị khinh thường.
Nhưng hôm nay Triệu thị gây ra áp lực quá lớn, khiến bọn họ căn bản không cách nào hoàn toàn buông tha cho liên minh họ Cơ.
Triệu Khế hít sâu một hơi: “Chuyện bệ hạ Bắc chinh Địch quốc, các ngươi thấy thế nào?”
Hàn Giả đánh giá Triệu Khế từ trên xuống dưới.
Cảm giác cùng hắn thảo luận chuyện lớn như vậy, ít nhiều có chút không tôn trọng chỉ số thông minh của mình.
Bọn họ tiếp nhận lời mời, chỉ là muốn nhìn một chút thái độ của Chu vương thất mà thôi.
Liền hừ nhẹ một tiếng: “Bình Lăng Quân có lời gì cứ nói thẳng đi!”
Triệu Khế hít sâu một hơi: “Địch quốc từ khi cùng Càn quốc đánh một trận, triệt để tổn thương nguyên khí, căn bản ngăn cản không được Triệu thị đại quân bắc phạt, nếu Hai nhà Ngụy Hàn ngồi yên không để ý tới, hoàn toàn chính là bỏ mặc Triệu thị lớn mạnh, đợi đến phương bắc mới ổn định lại, vậy Hai nhà Ngụy Hàn liền hoàn toàn không có hy vọng lật ngược tình thế.”
Hả hừ?
Hả hừ?
Ngụy Hàn hai người đồng loạt hừ một tiếng, lộ ra có chút kỳ quái.
Là thế cục mà người bình thường đều có thể thấy rõ, không rõ vì sao Triệu Khế lại làm ra một bộ dáng cơ trí.
Loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc này.
Làm cho Triệu Khế cảm giác cả khuôn mặt đều nóng bỏng.
Ngực khó thở.
Nhưng hắn chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục bình tĩnh phân tích: “Ta không biết hai vị nghĩ như thế nào, chỉ có thể nói cho hai vị, chỉ cần hai nhà khởi binh, ta liền nắm chắc thuyết phục chư quốc họ Cơ xuất binh hiệp trợ, đến lúc đó nhất cử diệt Lê vương thất, liên minh họ Cơ lấy hai vị làm tôn, gần một nửa đất cũ Triệu thị giao cho hai nhà Ngụy Hàn chia cắt, ta mang theo tôn thất đi lập quốc mới ở Đại Lê.
“Xì!”
“Xì!”
Hai người không chịu nổi nữa.
Triệu Khế cũng nhịn không được, âm thanh có loại tức giận ẩn nhẫn: “Hai vị cười cái gì?
Cười cái gì?
“Ngươi có nắm chắc thuyết phục chư quốc họ Cơ không? Cần chúng ta cắt nhượng bao nhiêu thành trì?”
Còn mang theo tôn thất đi Vùng đất mới Đại Lê lập quốc? Ngươi nói lời này tông thất Triệu thị biết không?
Ngươi mặt mũi lớn gớm nhỉ.
Hàn Giả nhìn hắn giống như nhìn chú hề, ngoài miệng cố gắng vớt lại mặt mũi cho hắn: “Ta nhớ tới chuyện cao hứng!”
Ngụy Hoàn thản nhiên nói: “Không phiền Bình Lăng Quân hao tâm tổn trí, nếu thật sự khai chiến, Ngụy gia Hàn gia sẽ tự xuất thủ, không cần chư quốc họ Cơ đến chia phần, bọn họ không nhân lúc cháy nhà mà cướp của chúng ta đã cám ơn trời đất rồi.”
Làm phiền Bình Lăng Quân phí sức, chuyển cáo chư quốc khiến bọn họ chớ có nổi lên tâm tư lệch lạc!
Nếu không, liên minh họ Cơ sẽ hoàn toàn mất đi khả năng tồn tại!
Vất vả rồi!
Xin cáo từ!”
Dứt lời trực tiếp đứng lên, đi ra ngoài.
Hàn Liệt cũng chắp tay cho có lệ với Triệu Khế, quay đầu chuẩn bị theo sau.
Đùa hả
Liên minh họ Cơ, ba nhà Ngụy Hàn Yến mới là chủ lực.
Một Ngô quốc vốn nhỏ yếu, một Viêm quốc nguyên khí đại thương.
Bọn họ tới giúp đỡ, cùng xin ăn có cái gì khác nhau?
Cái này cũng muốn chia một phần?
Về phần nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Cho bọn họ 10 lá gan cũng không dám nhân cơ hội xâm phạm.
Chỉ có Yến quốc…
Triệu Khế tên hề nhảy nhót này, cũng có thể phát huy một chút giá trị còn sót lại, dựa lưng vào Chu vương thất, khuyên Yến quốc bình tĩnh hẳn là vấn đề không lớn.
Còn tưởng rằng Chu vương thất có thể xuất ra thái độ gì, kết quả chính là cái này?
“Hàn Vệ úy!”
Triệu Khế bỗng nhiên đứng dậy.
Hàn Giả xoay người cười nói: “Bình Lăng Quân, còn có chuyện gì?
Triệu Khế biết hai người này không giữ được, mình đã sử dụng lực lượng hồng hoang, nhưng vẫn không giữ được bọn họ, nói rõ sự tình hôm nay đã dừng ở đây.
Nhưng hắn, còn có một chuyện khác.
Một việc cần phải làm để giải tỏa.
Hắn nhìn Hàn Giả: “Bia Mục Dã là thần vật thiên hạ, binh khí bình thường căn bản không thể làm thương tổn Bia Mục Dã, Hàn Vệ Úy có thể về nhà kiểm tra một chút bội kiếm lệnh lang!”
Nụ cười trên mặt Hàn Giả dừng lại, chợt trở nên âm trầm vô cùng: “Không phiền Bình Lăng Quân phí tâm!
Dứt lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Xuống lầu, xe ngựa Ngụy gia còn chưa đi.
Ngụy Hoàn kéo rèm xe ra: “Hàn Vệ Úy, lên xe một chút!
Ngụy Ngự Sử chờ lâu!
Hàn Giả cười nhạt một tiếng, liền lên xe ngựa.
Ánh mắt Ngụy Hoàn hơi lạnh, cho đến hôm nay, hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Ngụy Đằng.
Nhưng hiện tại, rõ ràng không phải là lúc so đo thù riêng.
Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Sau khi Triệu thị đại quân bắc thượng, Ngụy gia sẽ xuất binh!”
“Hàn gia cũng vậy!”
Ánh mắt Hàn Giả bình tĩnh, ngữ khí không có bất kỳ nghi ngờ gì.
Từ sau khi biến pháp, mâu thuẫn giữa ba nhà Triệu Hàn Ngụy đã bị đẩy lên đỉnh cao.
Biến pháp.
Chính là đại chiến sinh tử tồn vong.
Đây là cơ hội của Triệu thị, cũng là thời gian hung hiểm nhất của bọn họ.
Hai nhà Ngụy Hàn, nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Không nắm chắc, chính là tử vong mãn tính.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo