Người dịch: PrimeK Tohabong
Hắn gãi gãi đầu, thăm dò hỏi: “Cái này, cái này không quá thích hợp đi?”
“Cái gì không thích hợp?”
Triệu Kỵ cười ha ha: “Cô cũng là từ lúc còn trẻ, năm đó cũng không ít lần vượt tường vào nhà nhạc mẫu đại nhân. Dăm ba chuyện yêu đương của người trẻ tuổi, có cái gì mà Cô không biết? Trước hôn nhân và sau khi kết hôn hoàn toàn khác nhau, ngươi còn không quý trọng một chút thời gian trước mắt?”
“Phụ thân biết thật nhiều thứ!”
“Đợi lát nữa thì đi thôi, nhớ đừng quá phô trương, trước kia gặp mặt thế nào thì hôm nay cứ thế.”
“Vâng con biết, hoàng thất ưa thể diện.
Doanh Vô Kỵ nhịn không được cười cười, trực tiếp đứng lên: “Đã như vậy, tiểu tế liền cáo từ”.
Triệu Kỵ cười mắng khoát tay áo: “Mau cút đi!”
Này!
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, cười ha hả rời khỏi Điện Trọng Lê.
Đợi lát nữa ra khỏi vương cung, liền tìm một chỗ bí ẩn góc, độn thổ thêm tàng hình chui qua.
Hôn sự đã định, đi đường kiêu ngạo một chút.
Chỉ là hắn không để ý.
Một phút trước hắn vừa rời đi.
Sau một khắc sắc mặt tươi cười trên mặt Triệu Kỵ trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy.
“Phù…”
“Phù…”
“Phù…”
Ông ta liên tục thở ra vài hơi, cảm giác buồn bực trong ngực mới tiêu tán một ít.
Chân khí đem mùi rượu trong cơ thể tất cả đều thúc giục đi ra ngoài, nhưng đầu vẫn có chút mơ hồ.
Rất nhiều vấn đề, ông ta đến bây giờ đều không nghĩ thông suốt.
Ông ta tự xưng là trí dũng song tuyệt, nhưng hiện tại, bất luận là trí hay là dũng, cảm giác đều không có đất dụng võ.
Tay ông ta đều đang run rẩy.
Triệu Kỵ chưa bao giờ trải qua cảm xúc lớn như vậy, cho dù năm đó vì tranh vương vị thiếu chút nữa rơi đầu, cũng không có cảm xúc dao động lớn như vậy.
Đối với con rể Doanh Vô Kỵ này.
Ông tự nhiên là thích lớn hơn kiêng kỵ.
Bởi vì loại người này, rất dễ dàng lợi dụng tình cảm ràng buộc, chỉ cần hắn cưới vợ, sinh con đẻ cái, liền nhất định càng ngày càng coi mình là người Triệu gia.
Cho nên sau đó thấy Doanh Vô Kỵ lần lượt mang đến kinh hỉ.
Trong lòng hắn càng thêm vui mừng, có một phò mã phụ tá Triệu Ninh như vậy, toàn bộ Đại Lê đều tiền đồ vô lượng.
Ít nhất, so với tôn thất cùng với các đại gia tộc khác, phò mã tuyệt đối là thân cận nhất với vương thất, ít nhất trước khi biến pháp hoàn toàn thành công, đều là đạo lý này, mặc dù sau khi biến pháp, Triệu Ninh cũng có thể cân bằng tốt mấy thế lực.
Đừng nói hai nàng công chúa.
Nếu như không phải mặt mũi hoàng thất, cho dù đem tất cả công chúa đều gả cho hắn thì sao?
Nhưng… Tiểu vương bát đản này sao lại coi trọng chính là thái tử?
Triệu Kỵ đi tới thư án trước, nhìn hai bức họa trên bàn, một bên trong đôi mắt tràn đầy đều là nghi hoặc.
Ông ta không hiểu.
Nhưng ông ta rất sốc.
Mấu chốt nhất chính là, hắn căn bản cũng không biết, ngoại trừ Doanh Vô Kỵ, còn có ai biết thân phận nữ nhi của Triệu Ninh.
Bí mật này một khi tiết lộ, toàn bộ căn cơ Đại Lê chỉ sợ đều phải dao động.
“Bệ hạ, Thái tử cầu kiến!”
Bên ngoài điện, âm thanh của một thái giám vang lên.
Triệu Kỵ sửa sang lại một chút cảm xúc: “Bảo Thái tử vào đi!”
Một lát sau.
Triệu Ninh sải bước đi vào, giờ phút này nàng hoàn toàn là hình tượng thái tử trong mắt mọi người, dưới tác dụng thai hóa dịch hình, thân cao thêm vài phần, làm thái tử Triệu gia, không cao ngất như Triệu Kỵ, nhưng thoạt nhìn cũng cực kỳ tự nhiên.
“Phụ vương!”
“Trở về khi nào?”
“Mới về một lúc!”
Triệu Ninh mỉm cười: “Vốn còn thấy Phụ vương cùng Doanh huynh nâng cốc, cũng muốn đến ké một ngụm rượu, kết quả bị công công gác cổng ngăn lại, nên con chờ tại thiên điện. Phụ vương, hôn sự đã định ra rồi à? Doanh huynh hắn chọn rốt cục là hai công chúa nào?”
Chuyện hôn sự, đợi lát nữa hãy nói.
Triệu Kỵ xoa xoa đầu: “Tôn thất bên kia thế nào?
“Rất tốt!”
Triệu Ninh nhịn không được lộ ra nụ cười: “Lần này tiến vào Mộ bàn, đều là thanh niên hăng hái, bản thân đã có ý kiến kiến công lập nghiệp. Lúc trước nghe Trường Bình hầu nói, cũng đích thật là cho rằng Chuyên Húc Cổ Lịch quan trọng hơn, cho nên mới bất đắc dĩ chống lại vương mệnh.
Nhưng buổi nói chuyện kia của Doanh huynh, dường như chính là đâm vào ngực bọn họ.
Hơn nữa bọn họ cũng sau đó phát hiện Chuyên Húc Cổ Lịch chính là một âm mưu kinh thiên động địa, đến cuối cùng còn phải dựa vào Doanh huynh che chở, từ đó liền nảy sinh nghi ngờ đối với Trường Bình Hầu.
Lúc nhi thần đến, tin tức Bia Mục Dã đã truyền qua, bọn họ mới biết ý nghĩa và hung hiểm đằng sau chuyện này.
Cho nên không ít người đều chủ động tỏ vẻ cam tâm lĩnh phạt!”
Triệu Kỵ khẽ gật đầu: “Phạt chưa?
“Phạt rồi!”
“Phạt thế nào?”
“Phạt theo rất quy của vương thất, nhưng con đã dặn, sẽ không đánh quá nặng.”
“Tốt lắm!”
Triệu Kỵ gật gật đầu, hiện tại bên trong tôn thất xuất hiện mâu thuẫn, cho nên muốn làm không phải trở mặt, mà là ân uy cùng thi hành, Triệu Ninh xử lý hợp tình hợp lý.
Hắn hỏi: “Lão thất phu Triệu Dĩnh đâu?
Triệu Ninh nhíu mày: “Nói là đang bệnh, không có gặp con!”
Triệu Kỵ hỏi: “Con cảm thấy nên xử trí như thế nào?
“Phạt! Nhất định phải phạt, không phạt không thể lập quân uy!
“Phạt thế nào?”
“Lão thất phu kia tuy rằng thân thể khỏe mạnh, nhưng vẫn lấy hình tượng già nua bày ra trước mặt người khác, trực tiếp phạt hắn sẽ lộ ra vẻ vương thất lãnh khốc vô tình. Cho nên nhi thần cho rằng, hẳn là con thay cha, do hai đứa con địa vị cao nhất của hắn thay thế chịu hình phạt, theo tộc nhân Triệu thị không nghe lời cùng nhau treo ở cửa thành một ngày!”
“Được! Cứ làm theo lời con”.
Triệu Kỵ hài lòng nhìn Triệu Ninh một cái, tiến thoái có căn cứ, thái tử mình xem như dưỡng thành.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo