Người dịch: PrimeK Tohabong
“Đây chính là điều nhi thần muốn nói, Doanh Vô Kỵ biết cái gì là đúng, nhưng khi đưa ra quyết định chỉ có thể hành động theo cảm tính, loại người này giá trị lớn nhất, cũng dễ dàng điều khiển nhất.”
Triệu Ninh ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu, chỉ cần trả giá một ít chân tâm không đáng giá nhất trong vương thất là được.
Nàng hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Doanh Vô Kỵ không có tâm tính thống binh, càng không có tâm tính trị quốc, nếu như hắn động tâm tư lệch lạc, thậm chí cũng không cần nhi thần động thủ, hắn sẽ tự chịu diệt vong trước một bước”.
Triệu Kỵ cũng không phủ nhận quan điểm này, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Con làm sao liền xác định, hắn tự chịu diệt vong lúc, sẽ không thương tổn đến quốc bản?”
“Nhi thần chỉ biết là, Đại Lê hiện tại cần ngọc xà, cần biến pháp, cần binh diễn uy hiếp Càn quốc, nếu những thứ này không có, chỉ sợ còn tổn thương bản quốc hơn!”
Lời này vừa nói ra.
Trong điện Trọng Lê lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Bởi vì đó mới là mấu chốt của vấn đề.
Rất lâu.
Triệu Kỵ bỗng nhiên cười cười, phảng phất tất cả lửa vừa rồi đều chỉ là biểu hiện giả dối.
Ông ta lẳng lặng nhìn Triệu Ninh: “Con muốn thành tựu đoạn nhân duyên này, muốn vừa có thể lưu lại Lý Thải My, lại có thể trói chặt Doanh Vô Kỵ. Nhưng hôn sự này một khi thành, đứa nhỏ sinh ra tất là long phượng, Doanh Vô Kỵ có thể không ham quyền lực, nhưng làm sao có thể quản được dã tâm của đứa nhỏ mình, điểm này con có đối sách không?
Doanh Vô Kỵ hiện tại biểu hiện thực lực rất mạnh.
Tuy rằng chỉ là rất mạnh, cũng không có đạt tới trình độ kinh thế hãi tục, so với chân chính yêu nghiệt có chỗ không bằng.
Nhưng Lý Thải My là thể Khôn Thừa, ai có thể cam đoan cô ta sẽ không sinh ra một yêu nghiệt đủ để sánh vai Doanh Vô Khuyết.
Nếu đứa trẻ này có tham vọng thì…
Triệu Ninh vẻ mặt có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói: “Nhi thần có đối sách!”
Triệu Kỵ lạnh nhạt nói: “Nói đi!
Triệu Ninh hít sâu một hơi: “Nếu sinh con nối dõi, phải giao cho vương thất nuôi dưỡng. Con là phụ thân, chỉ dạy Binh gia sát phạt chi đạo, không truyền Bách gia trị thế chi lý”.
Triệu Kỵ nâng mí mắt lên: “Kế nhiệm quân vương, thì tiếp theo ai làm?”
Triệu Ninh thần sắc có chút mất tự nhiên: “Con, con cái này…”
Triệu Kỵ bực bội khoát tay áo: “Thừa dịp cô còn chưa chết, ngươi nhanh chóng lập uy, sau đó tìm 10 tháng bế quan, sinh ra một đứa bé trai. Từ đó về sau, lập thề máu, không được cùng Doanh Vô Kỵ có nửa phần da thịt thân thiết. Con, có thể làm được sao?”
“Nhin thần có thể làm được!”
Triệu Ninh ngữ khí kiên định, một tia thần sắc thống khổ, ở đáy mắt nàng chợt lóe rồi biến mất.
Trong hoàng gia, mọi thứ đều là công cụ.
Bao gồm cả cơ thể của chính mình.
Bao gồm cả cơ thể của Doanh Vô Kỵ và Lý Thải Mai và đứa bé.
Đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ đến để thuyết phục Triệu Kỵ, cũng là cách làm có lợi nhất đối với Lê quốc.
“Con có thể làm được! Hai con lừa cứng đầu kia có thể làm được sao?
“Cái này…”
Triệu Ninh chần chờ, nàng hít sâu một hơi: “Nhi thần tận lực, nếu bọn họ không đồng ý, cũng có thể cho bọn họ thời gian suy nghĩ. Loạn thế sắp tới, Lê quốc là nơi an cư duy nhất của bọn họ”.
Triệu Kỵ từ chối cho ý kiến, lại hỏi: “Hôn sự xử lý như thế nào?”
Triệu Ninh trầm giọng nói: “Vương tỷ Vương muội, không ít người đã chán ghét cảnh bị nuôi nhốt trong cung, có thể ban thưởng tự do thân, để trống tên công chúa cùng Càn liên hôn. Phụ vương… cảm thấy như thế nào?”
Triệu Kỵ chỉ phất phất tay: “Đi mời bọn họ tới đi, Cô đã sai người chuẩn bị tốt dạ tiệc, hôn sự ngày mai liền định, về tình về lý người nhà bên đó nên cùng tân cô gia ăn bữa dạ tiệc. Bảo bọn họ mau tới đây một chút, bằng không đồ ăn sẽ nguội.
“Vâng!”
Triệu Ninh chắp tay, chợt lại giật mình một chút: “Phụ vương! bữa tiệc tối này, phụ vương đã sớm chuẩn bị?”
Triệu Kỵ ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?
Triệu Ninh: “.....”.
Vốn tưởng rằng đây là khảo nghiệm đối với Doanh Vô Kỵ và Lý Thải My.
Không nghĩ tới, là khảo nghiệm đối với chính mình.
Nàng vốn cho là mình đã rất hiểu phụ vương của mình, lại không nghĩ tới vẫn là ngay cả ông ta thật giận giả đều phân không rõ.
“Đi đi!”
“Nhi thần cáo lui!”
Đưa mắt nhìn Triệu Ninh rời đi.
Triệu Kỵ thở dài một hơi.
Chuẩn bị trước bữa tối là thật.
Nổi giận với Triệu Ninh cũng là thật.
Sở dĩ đồng ý, cũng không phải là đồng ý Triệu Ninh nhất định có thể dựa vào “chân thành” cùng thủ đoạn đắn đo cả đời của Doanh Vô Kỵ.
Mà là, hiện tại ổn định Doanh Vô Kỵ, là lợi nhất đối với Lê quốc.
Tai họa ngầm trên người Doanh Vô Kỵ có lớn hơn nữa, cũng không có khả năng lớn hơn Ngụy gia cùng Hàn gia.
Thằng nhóc này nói đúng.
Có một hành động được gọi là mặt trận thống nhất.
Mà Doanh Vô Kỵ, chính là đối tượng mặt trận thống nhất hiện tại của ông ta.
Mức thân mật của hắn với vương thất thậm chí còn cao hơn tôn thất!
Chỉ cần bí mật thân nữ nhi Triệu Ninh không bị tiết lộ, trong lòng ông ta cũng không muốn cùng Doanh Vô Kỵ trở mặt.
Lý Thải My?
Tiễn!
Thái tử của mình là thân nữ nhi, muốn thể Khôn Thừa cũng vô dụng.
Không bằng, dựa vào nàng ta khóa chặt Doanh Vô Kỵ lại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo