Nếu thực sự là Lý Thải My có vấn đề.

Nàng ấy biết thân phận nữ nhi của mình.

Vì thoát khốn, cố ý giấu diếm thân phận của mình, lừa Doanh Vô Kỵ.

Sau đó tiết lộ thân phận của mình, để Doanh Vô Kỵ mượn thân phận này uy hiếp mình, từ đó trả lại tự do cho nàng.

Nhưng…..”.

Thải My là người như vậy sao?

Doanh Vộ Kỵ là loại người này sao?

Nhìn lầm một người còn có thể giải thích.

Chẳng lẽ cả hai người đều nhìn lầm?

Triệu Ninh đã hoài nghi nhân sinh, nhưng vẫn cắn răng nói: “Phụ vương, con tin Doanh huynh và Thải My không phải người như vậy!”

“Vậy con giải thích thế nào!”

Âm thanh Triệu Kỵ tức giận, sát ý trong giọng nói cũng khó có thể che giấu.

Triệu Ninh hít sâu một hơi: “Nhi thần không thể giải thích, nhưng nhi thần cho rằng bọn họ không phải người như vậy, bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó chưa được giải quyết! Chuyện trước mắt là cần phải tìm bọn họ để xem hiểu nhầm gì”

“Khốn kiếp!”

Triệu Kỵ tức giận răn dạy: “Con đô giám quốc bao nhiêu năm, như thế nào còn đơn thuần như vậy?

Triệu Ninh chỉ cảm thấy ngực buồn bực đến không cách nào hô hấp, đối mặt Triệu Kỵ: “Nhi thần không phải tin tưởng nhân tính, mà là tin tưởng ánh mắt của mình! Lẽ nào trước đó phụ vương cũng không tin tưởng ánh mắt của mình.Huống chi cho dù thật sự là một âm mưu, Doanh huynh có can đảm ngả bài như vậy, với tính cách của hắn, thì chắc chắn sẽ phải có kế sách vạn toàn. Phụ vương thật sự cảm thấy, hiện tại ra tay hành động, liền có thể bảo vệ bí mật sao?”

Triệu Kỵ trầm mặc.

Triệu Ninh tiếp tục hỏi: “Nếu quả thật là âm mưu, Doanh huynh vì sao trước sau thôi diễn ở Bách gia cùng thời điểm vào Mộ bàn, lại cố gắng đạt được nhiều lợi ích cho vương thất như vậy? Hoặc là thật sự có cái gì đó ngẫu nhiên, hơn nữa…..”

Nàng cắn cắn môi: “Hơn nữa nhi thần nhớ lại một chút, Doanh huynh thật sự chỉ coi nhi thần là công chúa, sính lễ phong phú kia cũng không phải để nhi thần thay mặt chuyển giao, mà là…... vốn chính là cho nhi thần”.

Hồi tưởng ký ức, nàng nhớ tới mấy lần tiếp xúc tương đối thân mật với Doanh Vô Kỵ.

Vốn là ôm theo kiểu tình đồng chí bỗng trở nên có chút mập mờ.

Hóa ra cũng không phải nguyên nhân của mình.

Mà là nguyên nhân của hắn!

Triệu Ninh thấy Triệu Kỵ không phản đối, liền hít sâu một hơi nói: “Nhi thần mời bọn họ tới!

“Không cần nữa!”

Triệu Kỵ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Triệu Ninh có chút gấp gáp: “Phụ vương!”

Triệu Kỵ chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài điện: “Chuyện con có thể nghĩ đến, chẳng lẽ Cô không nghĩ tới sao? Đêm nay Doanh Vô Kỵ sẽ đi tìm Lý Thải My, Cô đã hạ lệnh bố trí trận pháp ở ngoài Điện Tình Giáng, đến lúc đó cho dù một con ruồi cũng trốn không thoát”.

Triệu Ninh: “Phụ vương! Người…..”.

Triệu Kỵ ném qua một khối ngọc thạch: “Bóp nát nó, liền có thể khởi động trận pháp! Cô tin tưởng con, có thể làm ra quyết định có lợi nhất cho Đại Lê.

Triệu Ninh: “.....”.

……

……

Thời tiết đã vào cuối thu.

Trong tiểu viện đã bắt đầu có lá cây ố vàng điêu tàn.

Nhưng cũng may chủng loại trồng tương đối nhiều, cũng sẽ không tất cả lá rụng sớm như vậy, cho nên tổng thể thoạt nhìn vẫn là xanh um tươi tốt.

Nhưng…..”.

“Sớm muộn gì cũng phải chết!”

Lý Thái My siết chặt quần áo mỏng manh bó sát người, sâu kín thở dài một hơi.

Những hoa và cây cảnh này, cho dù sinh mệnh lực tràn đầy, bị vây mãi trong chỗ u lãnh, nên điêu linh vẫn sẽ điêu linh.

Tùng Bách thì không thế.

Nhưng Tùng Bách bẩm sinh chính là tính cách trong trẻo lạnh lùng.

Có một số cỏ cây, nhất định không thể trở thành tùng bách.

“Tiểu tử kia, hôm nay hẳn là đã đi ra khỏi Mộ bàn?”

Nàng từ trong ngực lấy ra miếng ngọc bội Âm Ngư, nhẹ nhàng vuốt ve.

Khối âm dương đồng tâm bội này phát động qua một lần, liền đại biểu hắn chịu qua một lần thương thế đủ để trí mạng, khiến thân mang Âm Ngư nàng cũng khó chịu một hồi lâu, nhưng cũng may chỉ có một lần đó.

Sau đó thì không bị kích hoạt nữa.

Nàng không biết nhiệm vụ có thuận lợi hay không, nhưng đại khái hẳn là bình an.

Nhưng kết quả ra sao thì không ai biết.

Nếu ngươi thực sự bình an.

Xử lý xong việc, ngươi sẽ đến thăm ta trước chứ?

Rào…..”.

Tiếng đá rơi xuống.

Lý Thải My vội vàng đứng lên, vẻ mặt u oán mới vừa rồi bị quét sạch, bước đi nhẹ nhàng đi về góc tường.

Cười tủm tỉm nhìn Doanh Vô Kỵ: “Vẫn là mùa thu tốt a, bí đao thu hoạch nhanh thật, thoáng cái liền mọc ra một quả”.

Doanh Vô Kỵ nhe răng nhếch miệng xoa xoa đầu: “Công chúa lúc này làm sao thả nhiều đá như vậy?”

Hừ!

Lý Thái My hừ nhẹ một tiếng: “Lười chờ công tử, liền đem tảng đá đặt lên, vừa vặn nghe một tiếng vang!

Doanh Vô Kỵ cười hì hì chui ra: “Nói như vậy, công chúa vẫn đang chờ ta đúng không?”

Lý Thái My lườm hắn một cái: “Ta không chờ công tử, bất quá là có người thường xuyên không mời mà đến, không biết lúc nào sẽ mưu đồ gây rối, ta phải tự bảo vệ mình chớ”.

“Xì, chỉ thế thôi sao?”

Doanh Vô Kỵ cười nhạo một tiếng: “Ngoại trừ có thể phòng ngự chính nhân quân tử như ta, công chúa còn có thể phòng ngự ai?”

Lý Thải My cười khẽ: “Công tử còn chính nhân quân tử, nào có chính nhân quân tử, cả ngày len lén chui vào khuê viện của nữ tử? hơn nữa hơn nửa đêm, còn uống rượu, công tử sẽ không muốn mượn ý rượu làm những chuyện bình thường không dám làm chứ?”

Doanh Vô Kỵ hì hì cười: “Sau này có thể quang minh chính đại tới”.

“Cái gì!”

Lý Thái My kinh ngạc một chút: “Công tử, công tử thật sự đề cập hôn sự với bệ hạ?

Công chúa cho rằng ta liều mạng như vậy làm cái gì, công chúa cho rằng ta hôm nay tại sao phải uống rượu?

Không nói lời nào, liền trực tiếp nắm lấy tay Lý Thải My, một đường vào phòng.

0.74048 sec| 2415.961 kb