Người dịch: PrimeK Tohabong

“Nàng có thân phận gì?”

“Không thể nói!”

“Lại là đại cơ duyên gì?”

“Không thể nói!”

Cái này cũng không thể nói, cái kia cũng không thể nói, con hoài nghi phụ vương chính là đang dọa con!”

Doanh Vô Kỵ mắng chửi đĩnh đạc: “Con cũng không tin thật sự có cơ duyên, nếu thật sự có cơ duyên, phụ vương vì cái gì không đem nàng triệu hồi đi đưa cho Doanh Vô Khuyết?”

Doanh Việt cau mày: “Ở trong lòng ngươi, Cô thật sự là loại người vô tình vô nghĩa?”

Doanh Vô Kỵ hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”

“……”

“……”

Bầu không khí giữa hai cha con lại rơi vào trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.

Rất lâu.

Một tiếng rên rỉ phá vỡ sự im lặng.

Doanh Việt phiền não phất phất tay: “Đi đi! Đừng chướng mắt trước mặt Cô”.

“Gặp lại sau!”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi, trực tiếp cõng Bạch Chỉ chạy tới thiên điện Thái Sử Liêu.

Sau một thời gian dài như vậy.

Bạch Chỉ cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong hôn mê.

Nói chính xác là…..”.

Tỉnh rồi!

Nhưng không hoàn toàn tỉnh táo!

Đang ghé vào bên tai Doanh Vô Kỵ nỉ non, phả ra hơi nóng nhè nhẹ khiến Doanh Vô Kỵ ngứa ngáy.

“Công tử…”

“Ừm!”

“No quá…”

“Ta biết!”

“Vẫn muốn ăn…”

“Hết rồi!”

Doanh Vô Kỵ đau hết cả mề, vừa rồi hắn chạm qua chân thân Bia Mục Dã, dù là một chút thay đổi, cũng bị cắn trả.

Hàn Quyện có thể không cần mạng.

Nhưng hắn thì cần

Chỉ là rút ra hai cái đinh, mà còn suýt bị phế cả cánh tay, nếu chém xuống khối huyết tinh thì cái mạng nhỏ chắc là không còn?

“Muốn ăn quá!”

“Hết rồi!”

“Muốn ăn…”

“Hết ….Á… Mẹ nó!

Tai bị cắn.

Tai còn bị mút một cái ấm áp khiến Doanh Vô Kỵ cứng hết cả người.

Bạch Chỉ thì thầm như ăn thạch hoa quả, hô hấp hơi hỗn loạn, không ngừng đập hơi nóng vào lỗ tai Doanh Vô Kỵ.

A, cái này…..”.

Doanh Vô Kỵ chỉ cảm giác chân có chút mềm nhũn, lộp bộp liên tục lui về phía sau vài bước, mãnh liệt tựa vào trên thư án.

“A!”

Bạch Chỉ thét lên một tiếng, trực tiếp ngã về phía sau.

Hét lên một tiếng, nàng ngồi dậy khỏi thư án.

Xì…..”.

“Đau quá!”

“Đau quá!”

Không ngừng xoa đầu, hận không thể nằm lăn lộn trên mặt đất.

Doanh Vô Kỵ mặt không chút thay đổi nhìn nàng: “Em đã sớm tỉnh rồi chứ?”

“Cũng vừa mới tỉnh không lâu…”

Bạch Chỉ cảm giác hắn giống như có chút tức giận, rầm rì đáp.

Khóe miệng Doanh Vô Kỵ giật giật: “Chiêu vừa rồi là ai dạy em?”

Tất nhiên là Hoa…

Hoa Triều tỷ tỷ không cho nói.

Bạch Chỉ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngạnh cái cổ trắng nõn: “Em, em tự học thành tài. Công tử lại cho em mút cái nữa đi, em còn học nhiều thứ lắm….Công tử sắp ra ngoài thành thân rồi, em giờ chỉ muốn thị tẩm”.

Doanh Vô Kỵ có chút đau đầu: “Em sắp đột phá, hay là đột phá trước rồi nói sau…”

“Nhưng vừa rồi cha công tử nói, em muốn gì thì phải chiều em, em muốn thị tẩm!”

“……”

Cái shit gì thế này.

Hình như không có vấn đề gì.

Hắn xoa xoa đầu: “Nhưng cả người đầy máu thế này, không có cảm hứng à!”

“Cởi ra không được sao? cái này để em làm cho!”

Bạch Chỉ rất hưng phấn, liền lột áo khoác của Doanh Vô Kỵ xuống.

Sau đó liền quay người đè Doanh Vô Kỵ trên thư án, hai người một trên một dưới, chỉ mặc bộ áo trong rộng thùng thình, bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Chỉ có chút khẩn trương: “Công, công tử, em học nhiều lắm ,để em biểu diễn cho công tử xem nhé”.

Nói xong, liền đem bàn tay nhỏ bé run rẩy đưa vào trong quần áo của hắn.

Doanh Vô Kỵ chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé hơi có chút lạnh lẽo ở trong ngực khẽ vuốt ve, vẻ mặt nhịn không được có chút hoảng hốt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, từ khi nuốt huyết tinh, trước kia tiểu nha đầu ngốc nghếch kia, giống như bỗng lớn lên một ít.

Lớn lên với nhiều ý nghĩa.

Trước kia đôi mắt này, chỉ có thể nhìn thấy sự ngốc nghếch.

Nhưng bây giờ lại nhìn thấy sự ngây ngô kiều mỵ của thiếu nữ.

Những gì phát sinh vào lúc này còn cả chiêu mút tai nữa chứ đều có chút không thuần thục, nhưng lại rất kích thích.

Nhưng có một vấn đề, ai dạy nàng?

Doanh Vô Kỵ hình như có chút không rảnh suy nghĩ vấn đề này.

Bởi vì hiện tại, đang cảm nhận thứ khác

“Công tử, như vậy được không?”

“Được rồi!”

“Vậy em tiếp tục nhá…”

“Ừm!”

“Nhưng hình như không có cách nào tiếp tục”.

“Công tử có biết vì sao không tiếp tục được không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì công tử chưa vào em.”

“Vậy làm sao mới có thể vào được?”

Bạch Chỉ bị đặt ở trên thư án, vẻ mặt khẩn trương nhìn Doanh Vô Kỵ.

“Bây giờ thì vào chưa?”

“Vẫn, vẫn chưa…”

“Vậy bây giờ thì sao?”

Doanh Vô Kỵ vươn tay, nắm lấy cái đuôi trắng như tuyết kia.

Bạch Chỉ kinh hô một tiếng, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, thân thể nóng ran.

……

Hai canh giờ sau.

Doanh Vô Kỵ run rẩy mặc quần áo vào.

Câu “Phải làm cho con bé hài lòng”, thiếu chút nữa vét sạch sức lực của hắn. Yêu lấy nhất phẩm linh thai đột phá Thai Thuế Cảnh, sức chiến đấu thật sự quá mãnh liệt.

Cũng may kết quả mặc dù rất đau đớn.

Quá trình này vẫn rất vui vẻ.

Chính là…

Hắn nhìn thoáng qua thư án, một tiểu hồ ly trắng mong manh xinh đẹp đang thoải mái ngủ.

Thật sự là hồ ly

Chỉ là, cái này phải đợi đến khi nào mới có thể đi ra ngoài.

Hu hu…..”.

Bạch Chỉ cảm nhận được ánh mắt Doanh Vô Kỵ, thoải mái duỗi lưng một cái, nhỏm người lên kéo hắn xuống ngủ tiếp.

Doanh Vô Kỵ vốn định ôm nàng, nhưng đưa tay sờ một cái lại sờ không tới yêu thân, chỉ sờ thấy khí tức ôn hòa., mặc cho ai cũng nhìn không ra nửa điểm mờ ám.

Thai hóa dịch hình không khỏi dùng quá tốt.

“Phù…”

Doanh Vô Kỵ thở ra một hơi, đeo khăn quàng cổ, ngồi ngẩn người trên thư án.

Rất may mắn một điểm, sau khi Bạch Chỉ nuốt xong huyết tinh, tinh khí thần tất cả đều đạt tới tầng 12 đỉnh phong, thật sự nhất phẩm linh thai.

Đau mề là nàng vừa đột phá Thai Thuế Cảnh nên cũng chưa thể hóa ngay thành hình thân người.

Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi hắn lại thấy hoảng hốt.

0.54278 sec| 2428.086 kb