Người dịch: PrimeK Tohabong

Nguyên thạch chính là tài nguyên tu luyện cực kỳ khan hiếm, công năng tương tự như linh thạch trong tiểu thuyết tu chân kiếp trước.

Chỉ bất quá thế giới này hẳn là ở vào thời đại mạt pháp, nguyên thạch cực kỳ khan hiếm, coi như là Lê quốc vương thất, cũng sẽ không xa xỉ dùng nguyên thạch tu luyện.

Chỉ có ở trận pháp cao cấp, hoặc là như các loại tọa giá Đại Bằng Điểu của Ô Vấn mới có thể sẽ dùng đến nguyên thạch.

Không nghĩ tới Ngô Đan đã lăn lộn tốt như vậy, ngay cả Nguyên Thạch cũng có thể xin được.

Hắn ôm qua vai Ngô Đan: “Một ngàn lượng có đủ hay không?”

Ngô Đan kinh ngạc một chút: “Nhiều như vậy, chắc chắn là đủ rồi a?”

Doanh Vô Kỵ cười hề hề: “Về bộ giáp động lực kia của ngươi, ta có rất nhiều ý tưởng đợi khi ra khỏi loạn tặc Mộ bàn, hai anh em chúng ta hợp tác cải tạo một chút?

“Bất quá nguyên thạch quá đắt, đệ lại quá nghèo, nếu như dùng hết, huynh phải xuất tiền cho ta bổ sung.”

“Yên tâm!”

Sau khi tiễn Ngô Đan đi, Doanh Vô Kỵ nhịn không được thỏa thuê mãn nguyện xoa xoa tay.

Tuy nói với tính chất của Công hội Mặc giả, nhất định không có khả năng hoàn toàn trở thành người một nhà.

Nhưng hẳn là sẽ có một kỳ tuần trăng mật tương đối dài, chờ tuần trăng mật kỳ kết thúc, nói không chừng mình đã xuống lỗ từ lâu rồi.

Doanh Vô Kỵ cười hề hề không ngừng, chuẩn bị về thư phòng vẽ bản vẽ, tuy nói hắn kiếp trước cũng chỉ hiểu một chút về các loại khí giới khi xem các video ngắn nhưng hắn hiện tại thân mang Thiên cấp bí thuật « Mặc gia thôi diễn thuật », vẽ lại một chút chắc sẽ không khó khăn

Nhưng vừa đến cửa thư phòng.

Hắn liền nghe được một trận tiếng gõ cửa, là từ hậu viện cửa lớn truyền đến.

Chạy tới mở cửa, phát hiện là người anh em tốt Triệu Lăng của mình.

Sáng sớm hôm nay, làm sao mà nhiều người tìm mình thế?

Doanh Vô Kỵ nhìn Triệu Ninh ửng đỏ hốc mắt, không khỏi tò mò nói: “Huynh đây là làm sao vậy?

Triệu Ninh ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy tự trách cùng áy náy.

Doanh huynh!

Nàng một phen liền ôm lấy Doanh Vô Kỵ.

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

~~~~~~~

Triệu Ninh cao gầy, cảm giác ôm tương đối khá.

Nhưng cũng chỉ là cao gầy so với phụ nữ, so với Doanh Vô Kỵ vẫn thấp hơn một chút.

Chết rồi!

Trong nháy mắt ôm Vô Kỵ, Triệu Ninh cũng cảm giác không đúng.

Nhìn những người đàn ông khác ôm ấp, cô đều có một loại cảm giác “Oa, tình anh em của bọn họ thật tốt”.

Nhưng chính mình ôm Doanh Vộ Kỵ.

Sao lại có cảm giác như một cô gái nhào vào lòng người đàn ông!

Không được!

Bản điện hạ tuyệt không phải loại người như vậy!

Mặc dù tâm tình Triệu Ninh có chút trầm trọng, nhưng loại trạng thái trong lòng giống như tự cam đọa lạc này, làm cho nàng cảm giác tương đối nguy hiểm, cho nên theo bản năng muốn giãy ra

Nhưng không ngờ, lúc vừa mới chuẩn bị thoát khỏi vòng tay, lại bị hai tay Doanh Vô Kỵ ôm chặt.

Doanh Vô Kỵ âm thanh ấm áp: “Làm sao vậy? Đừng gấp, từ từ nói”.

Chết dở từng luồng hơi thở ấm áp phả vào vành tai nàng.

Triệu Ninh: “.....”.

Cái này, cái này, cái này…

Vậy phải làm sao đây?

“Doanh…Doanh huynh!”

Triệu Ninh có chút hoảng: “Trước buông ta ra, nói chuyện sau!”

Doanh Vô Kỵ trong lòng thầm thở dài một tiếng, nhưng động tác buông ra, không có chút dây dưa dài dòng.

Hắn đương nhiên là cố ý.

Dù sao đã chọn được hai người, cùng vợ cả của mình ngọt ngào một chút thì có làm sao?

Triệu Ninh từ trong hai tay hắn thoát ra, nhịn không được thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút hoài niệm cái loại cảm giác khác thường vừa rồi này.

Chết tiệt!

Rõ ràng mình là lấy thân phận một người đàn ông ôm Doanh huynh.

Tại sao lại không thoải mái chút nào?

Đây rốt cuộc là vấn đề của mình

Hay là vấn đề của Doanh huynh?

Nàng lắc lắc đầu, đem những ý niệm này ném ra khỏi đầu.

Doanh Vô Kỵ cười hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, nói thẳng là được!”

“Cái này…”

Triệu Ninh ánh mắt ảm đạm, thật dài thở dài một tiếng, hướng Doanh Vô Kỵ chắp tay, âm thanh trầm trọng nói: “Doanh huynh! Lần này ta có thể không phụ lòng huynh”

Doanh Vô Kỵ nhướng mày: “Làm sao vậy?

Hắn nhìn sự tự trách và áy náy trong ánh mắt cô không giống giả dối.

Lúc này, chẳng lẽ…

Tối hôm qua, tối hôm qua sau khi ta hồi cung phục mệnh c bệ hạ, bệ hạ hạ mệnh lệnh này cho ta, ta không muốn Doanh huynh thế đơn lực cô, cho nên cùng bệ hạ tranh luận hồi lâu. Nhưng bệ hạ lấy lý do ta phải phụ tá thái tử mà cự tuyệt, nếu dám nhắc lại, trực tiếp giam lại để tự kiểm điểm… Doanh huynh! ta không xứng đáng với huynh!”

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

Hắn trước đó không có nghĩ tới kết quả này, nhưng hôm nay nghe được, cũng không phải rất bất ngờ.

Chỉ có thể chứng minh, phán đoán của hắn đối với Triệu Kỵ là đúng.

Cho dù vị quân vương này đối với mình tốt cỡ nào, cho dù người ngoài nhìn vào, coi trọng con cháu như vậy, cuối cùng cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

Rốt cuộc, làm sao con rể có thể so sánh với con gái?

Huống chi “Triệu Lăng” về sau nhất định sẽ trở thành phụ tá của Thái tử.

Mà lão thất phu Nam Cung Lăng kia, vốn là hướng về hậu duệ Chuyên Húc mà tới.

Tức giận?

Đương nhiên tức!

Nhưng rõ ràng tức giận là vô ích.

Ngược lại càng thêm kiên định quyết tâm của hắn cùng “Hiền đệ” cùng Đường Đường mỗi người sinh một ổ con.

Hắn nhìn ánh mắt Triệu Ninh, áy náy rất chân thành, liền cười ôm eo của nàng: “Yên tâm!Ta không trách huynh”

“Doanh huynh có thể nghĩ được như vậy thì…..”.

Trái tim treo thắt lại của Triệu Ninh cuối cùng cũng buông xuống, nhưng cảm giác khác thường truyền đến từ bên hông, lại làm cho nàng trong nháy mắt khẩn trương: “Doanh, Doanh huynh! đây là…..”.

Nàng thật sự hoảng hốt.

Tư thế này, tuyệt đối không phải tình huynh đệ bình thường có thể làm được.

0.53157 sec| 2423.672 kb