Người dịch: PrimeK Tohabong
Triệu Kỵ cảm thấy buồn bực: “Nàng…”
Tuyền Cơ ngẩng đầu nhìn ông ta: “Điều thiếp nói chẳng lẽ không đúng sao? Mặc dù Đế vương phải vô tình, nhưng làm người chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao? Ninh nhi cảm thấy bi ai cho những tỷ muội kia, nhưng nó lại không biết nguyên nhân bên trong, huống hồ nó xử lý xong chính sự, thời gian rảnh rỗi nhiều nhất chính là chiếu cố tỷ muội và Thải My. Bệ hạ hy vọng nó hoàn toàn đem Doanh Vô Kỵ trở thành quân cờ, nhưng quân cờ Doanh Vô Kỵ này hết lần này tới lần khác, chỉ có thể dùng tình cảm để duy trì.
Bệ hạ đúng bệnh hốt thuốc, cho Doanh Vô Kỵ nhiều chỗ tốt như vậy, thậm chí biểu hiện giống như đối đãi với con mình, chẳng lẽ không rõ đạo lý trong đó?
Chỉ bất quá tình cảm của bệ hạ đối với Doanh Vô Kỵ, ba phần thật bảy phần giả, Ninh nhi lại ít nhất có bảy phần đều là thật.”
Triệu Kỵ có chút bực bội: “Rối rắm mấy phần thật, mấy phần giả có ý nghĩa gì sao? không bị vạch trần, đó mới là 10 phần thật, bị vạch trần, đó là 10 phần giả!”
“Đương nhiên là có ý nghĩa!”
Tuyền Cơ thần sắc có chút nghiêm túc: “Gặp phải một ít vấn đề không thể không lựa chọn, Ninh nhi chọn cùng bệ hạ chọn khả năng không giống nhau.
Triệu Kỵ hừ một tiếng: “Ta hi vọng nó chọn giống ta”.
Tuyền Cơ hỏi ngược lại: “Doanh Vô Kỵ người này chính là một con lừa đợi vặt lông, bệ hạ xác định khai thác hắn có đạt được chỗ tốt nhưng làm quá hắn cắn trả thì sao?”
“Cái này…”
Triệu Kỵ lâm vào trầm tư.
Tuyền Cơ nhịn không được cười nói: “Huống chi có tình cảm, chưa chắc không thể trở thành quân vương có đủ tư cách. Cho dù là bệ hạ, không phải cũng vì các nữ nhi áy náy đến bây giờ?”
“Vậy trong lòng vương hậu, cô là một quân vương đủ tư cách sao?”
“Lúc không cứng đầu là được”.
“Được rồi, đều là sai lầm của Cô”
……
Đêm khuya.
Túy Tiên Lâu.
“Ngươi đến rồi?”
“Ta đến rồi!”
“Ta cũng tới rồi!”
“Ta tưởng các ngươi sẽ không đến!”
Ngụy Hoàn cùng Hàn Giả nhướng mí mắt, cảm giác Triệu Khế có chút ngu ngốc.
Triệu Khế bị nhìn có chút không được tự nhiên, liền trực tiếp tiến vào chính đề: “Chuyện biến pháp không cần nhiều lời, tin tưởng hai vị đã biết kết quả suy diễn của Doanh Vô Kỵ, hẳn là so với ta còn gấp hơn. Cho nên ta mời hai vị đến đây, chỉ cầu một chuyện.
“Nói đi!”
“Nói đi!”
Triệu Khế hít sâu một hơi, trong giọng nói tràn ngập mê hoặc: “Loạn tặc Mộ bàn chính là cơ hội ngàn năm có một, hai vị có hứng thú, hợp tác chặt rễ Doanh Triệu không?”
Ngụy Hoàn cười nhạo một tiếng: “Có một số việc cũng không phải rất khó, vì sao nhất định phải hợp tác với Bình Lăng Quân?”
Hàn Giả không nói gì, chỉ nhìn Triệu Khế thật sâu, sau lưng người này là Lý gia và Chu vương thất, một người bụng dạ khó lường, thật sự rất khó để cho hắn nhắc tới hứng thú hợp tác.
Ngụy Hoàn nói không sai.
Loại chuyện này, hai nhà Ngụy Hàn nhất định có thể hiệp lực đồng tâm, chỉ cần Doanh Vô Kỵ cùng Triệu Ninh dám đi vào, bọn họ liền dám tìm cơ hội động thủ.
Rốt cuộc, bây giờ chuyện này sắp xảy ra.
Hai nhà Ngụy Hàn chính là thế lực lớn nhất Lê quốc ngoại trừ tôn thất, cần gì Bình Lăng Quân hỗ trợ?
Triệu Khế bỗng nhiên cười: “Ngụy thị cùng Hàn thị hẳn là đều là họ Cơ đi?
“Đúng vậy thì sao?”
Hai người đồng loạt nhíu mày.
Triệu Khế nheo mắt lại: “Ta đây liền cho hai vị kể một chút, câu chuyện huyết mạch!”
Những lời này của Triệu Khế, lúc Ngụy Hoàn và Hàn Giả mới nghe, cũng không có hứng thú gì.
Huyết mạch?
Huyết mạch thì đã sao?
Người mạnh có nhiều khả năng sinh ra những đứa con mạnh hơn, và những đứa con yếu hơn sẽ khó xoay chuyển hơn.
Đó là tất cả.
Triệu Khế cũng không vội, chỉ chậm rãi lấy ra một quyển sách cuộn dài một trượng từ phía sau cửa, trải đều trên bàn trước mặt hai người.
Hai người chăm chú nhìn, chỉ thấy phía trên chi chít viết đầy tên, thân chính chi nhánh vô cùng rõ ràng, theo bản năng hỏi: “Đây là vật gì?”
Triệu Khế mỉm cười: “Tất cả dòng họ Viễn Cổ bát đại!
“Cái này…”
Ngụy Hoàn và Hàn Giả liếc nhau, đều có thể nhìn thấy sự kinh nghi trong mắt đối phương.
Từ Đại Hạ bắt đầu, Trung Nguyên đại địa vẫn luôn là quý tộc chính trị, cái gọi là vương triều thay đổi, kỳ thật chẳng qua chỉ là quý tộc thế gia thay đổi.
Vũ Vương phạt Trụ, bất quá chính là Chu bộ lạc thay thế Thương bộ lạc.
Cho dù đến bây giờ, bất cứ giai cấp thống trị nào ở đại địa Trung Nguyên, cũng đều có thân thế hiển hách.
Chẳng qua quá trình phân chia Họ, thị quá mức phức tạp, đại đa số gia tộc chỉ nhớ lai lịch của bản thân cùng với mấy gia tộc quen biết, đối với gia tộc không quen biết, muốn hiểu rõ cũng chỉ có thể tra gia phả của người ta, nhưng gia phả loại này lại không phải tùy tiện cho người ngoài xem.
Nhìn Triệu Khế lấy ra bộ quyển sách cuộn này, dường như có thể tra được tên của các gia tộc trong quyển sách này, hơn nữa đều bắt đầu từ những bộ lạc nguyên thủy nhất, đứng đằng sau người soạn ra quyển sách này phải là thế lực khổng lồ cỡ nào?
Mục đích Triệu Khế lấy ra thứ này là gì?
Bọn họ không rõ ràng lắm, nhưng có thể hiểu được, Triệu Khế mưu đồ rất lớn.
Vẻ mặt Ngụy Hoàn cũng trở nên nghiêm túc, làm một cái thủ thế mời: “Bình Lăng Quân mời nói!”
Triệu Khế mỉm cười: “Đã như vậy, ta nói từ hai vị gia tộc họ Cơ trước..”
Ngay sau đó, hắn liền đem tất cả khởi nguyên phát triển của họ Cơ đều tường tận tỉ mỉ nói một lần, không chỉ nói về phong thổ lớn nhỏ của bọn họ, số lượng bách tính trong phong thổ bao nhiêu cùng số lượng cao thủ trong tộc”.
Ngay từ đầu, Ngụy Hàn hai người đều nghe được có chút như lọt vào trong sương mù.
Nhưng chẳng mấy chốc họ đã phát hiện ra manh mối.
Số lượng cao thủ thường thường theo kích thước phong thổ và số lượng bách tính trong phong thổ biến hóa, bình thường sẽ kéo dài khoảng hai đến ba đời.
Xem tất cả các gia tộc, không có ngoại lệ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo