Người dịch: PrimeK Tohabong
Hắn đứng lên, hướng Triệu Ninh đi đến: “Đa tạ Triệu huynh tín nhiệm, ta cũng không biết như thế nào biểu đạt cảm kích trong lòng, chúng ta ôm một cái đi!”
Triệu Ninh sắc mặt đại biến, liên tục lui về phía sau một bước: “Không cần biểu đạt, không cần biểu đạt, Doanh huynh tâm lĩnh là được!”
“Như thế này…”
Doanh Vô Kỵ phẫn nộ thu hồi hai tay dang ra, trong lòng có chút tiếc nuối.
Xem ra phần tình cảm vợ chồng này, chỉ có thể sau khi thành hôn.
Triệu Ninh hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa cho Doanh Vô Kỵ một khối ngọc bài: “Doanh huynh, đêm trước khi Mộ bàn mở ra, cao thủ điện hạ cùng tôn thất phái ra sẽ tới tìm huynh, chỉ cần huynh cầm khối ngọc bội này, bọn họ đều sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngươi.
“Ừm!”
“Vậy ta xin cáo từ trước, Doanh huynh nhất định phải cẩn thận”.
“Ôm một cái rồi đi!”
“A, cái này…..”.
“Triệu huynh! Ta sợ…..”.
“Được rồi…”
Triệu Ninh có chút giãy dụa, nhưng vẫn ôm Doanh Vô Kỵ một cái, lúc này mới bỏ chạy.
Trong lòng vô cùng lo lắng, nếu Doanh huynh thật sự thích người đàn ông, mình như thế nào mới có thể đem chuyện này cho che giấu, lại nên làm như thế nào mới có thể ổn định tâm tình của công chúa.
“Ôi…..”.
Đau đầu quá!
Doanh Vô Kỵ lắc đầu, trực tiếp đốt Chuyên Húc Nhiên Huyết Thuật.
Loại bí thuật này, mình làm sao có thể giao cho lão lưu manh?
Hắn vuốt ve ngọc bài cùng bí tịch trong tay, khóe miệng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.
Đợi đến khi từ trong Mộ bàn đi ra, ba vợ chồng cũng không cần trải qua loại cuộc sống che che giấu này, ngược lại thẳng thắn thành khẩn gặp lại nhau, thật sự là một chuyện tốt !
Lại nói tiếp cũng bực mình.
Rõ ràng tình cảm với vợ lớn vợ nhỏ càng ngày càng sâu đậm, nhưng ngay cả tên của các nàng cũng không biết.
“Công tử, công tử!”
Doanh Vô Kỵ xoay người nhìn lại, phát hiện Bạch Chỉ đứng ở cửa, đang cẩn thận nhìn mình.
Liền cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Chỉ nhỏ giọng nói: “Em đã đem ba đạo khí vận kia luyện hóa, em đêm nay có thể thị tẩm không?”
“Kỳ kinh của em hết rồi à?”
“Vẫn chưa, vẫn còn khoảng bốn ngày.”
“Vậy thì còn nói cái gì!”
“Hả?”
Bạch Chỉ rốt cục cảm thấy cái gì không đúng, chẳng lẽ công tử không cho ta thị tẩm, là bởi vì duyên cớ kinh nguyệt?
Cái này, cái này không ai dạy cho mình á!
Không phải nói chỉ cần chui vào trong chăn là được rồi sao?
Doanh Vô Kỵ nhịn không được lắc đầu, theo lý thuyết loại chuyện này, nào có nha hoàn không hiểu.
Bất quá tiểu nha đầu này bị đưa tới thời điểm còn rất nhỏ, giống như xác thực không có người dạy nàng.
Thôi không nghĩ đến những thứ này nữa!
Ít nhất phải sống sót từ trong Mộ bàn đi ra mới được.
Cẩn thận ngẫm lại, chính mình vô hình trung giống như lập rất nhiều flag, đây cũng không phải là hiện tượng gì tốt, nhất định phải thận trọng mới được.
Hắn nhìn về phía Bạch Chỉ: “Sau khi luyện hóa thì sao? Tu vi đột phá chưa?”
Bạch Chỉ vội nói: “Luyện tinh đã đột phá tầng 12, Ngưng Khí và Tụ Thần tuy không có, nhưng cũng có cảm giác đột phá bình cảnh.
Nàng có chút bối rối, sợ Doanh Vô Kỵ không hài lòng, sẽ không cho nàng thị tẩm.
Điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Doanh Vô Kỵ nhịn không được hít một hơi, tuy nói Bách gia khí vận là công nhận tỷ lệ thành công cao nhất đột phá tầng 12, nhưng trên thực tế tỷ lệ đột phá cũng không phải đặc biệt cao, chỉ có chừng ba thành, hơn nữa thời gian đột phá tại một đến năm tháng không phải trường hợp cá biệt.
Bạch Chỉ lúc này mới một đêm, luyện tinh đã đột phá tầng 12, ngưng khí và tụ thần cũng có dấu hiệu đột phá.
Tiểu nha đầu này rốt cục là quái vật gì?
Hắn hiện tại càng ngày càng hoài nghi Bạch Chỉ là con gái của Yêu Vương, nhưng con gái của Yêu Vương sao lại lưu lạc đến đây, làm thị nữ bên người cho mình?
Òa!
Xem ra mẫu tộc của mình cũng không đơn giản!
Hắn cẩn thận nhớ lại một chút, mình là công tử một nước, rõ ràng Mẫu tộc mới là tồn tại thân mật nhất của mình, nhưng hắn lại biết rất ít về Mẫu tộc, chỉ biết Mẫu tộc ở Càn quốc địa vị khá cao, nhưng mình suýt nữa bị cổ trùng giết lần đó, Mẫu tộc lại cơ bản không có phát huy.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Chẳng lẽ… bọn họ cùng yêu tộc có quan hệ?
Trong lúc hoảng hốt, cửa hậu viện lại bị gõ vang.
Doanh lão đệ, Doanh lão đệ!
Là giọng nói của Khương Thái Uyên.
Nghe vẫn thoải mái như trước.
Giống như là giang hồ hào kiệt, rơi vào sự gò bó bên trong vương triều, quả thực chính là bất hạnh của hắn.
“Đến đây!”
Doanh Vô Kỵ lên tiếng, liền cười ha hả đi mở cửa.
Cửa sân mở ra.
Khương Thái Uyên lớn tiếng đi vào, nhìn thấy Doanh Vô Kỵ bắt đầu quở trách: “Doanh lão đệ ngươi cũng thật là, mấy ngụm rượu gạo thôi mà đã say, chính sự cũng không nói chuyện đàng hoàng. Tửu lượng thật giống đàn bà, ngươi đã tỉnh rượu chưa?
“Đây thật sự không phải tửu lượng của đệ không được!”
Doanh Vô Kỵ cứng họng, một bộ dáng không phục: “Chủ yếu lúc tham gia thịnh hội đệ phát huy quá mức dũng mãnh phi thường, lúc trở về mệt mỏi không chịu nổi, kết quả còn chưa ngủ, các ngươi liền tới tìm đệ uống rượu, phải huynh thì huynh có say không?
“Cũng vậy ha ha!”
Khương Thái Uyên cười ha ha, bí mật đánh giá Doanh Vô Kỵ một cái.
Trong ánh mắt, cũng không có cảm xúc mâu thuẫn.
Vẻ mặt và cử chỉ đều rất tự nhiên.
Ngay cả bây giờ, sự bất phục cũng khá chân thực.
Hắn hơi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra dùng phù nghe trộm ám toán mình thật sự là Doanh Vô Khuyết.
Thế là tốt rồi!
Chỉ cần không phải Doanh Vô Kỵ hoặc Triệu gia là được.
Nếu không vở kịch này sẽ hỏng bét!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo