Khổng Nhược Khuê cúi đầu xem điện thoại, thường ngày điện thoại của cô đã kêu liên tục, hôm nay càng liên tục trả lời lời thăm hỏi của bạn bè biết cô bị thương, đầu cũng không ngẩng lên nói với một trợ lý:
\r\n\r\n- Tiểu Tuyết, em tới công ty chỉnh lý một chút những điểm trọng yếu xảy ra ngày hôm nay, trao đổi với tổ tuyên truyền, thống nhất phương án phát ngôn chính thức, đừng để đám phóng viên bịa đặt bừa bãi, đồng thời trấn an fan hâm mộ nữa.
\r\n\r\n- Vâng Khuê tỷ.
\r\n\r\nMột cô gái tóc ngắn đeo kính đặt bình nước xuống, mang laptop đi ra ngoài:
\r\n\r\n- Chị muốn uống trà sửa ở nam thành, Tĩnh Tĩnh, em đi mua cho chị hai cốc.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê lại nói:
\r\n\r\n- Khuê tỷ, để em đặt trên mạng nhé.
\r\n\r\nTĩnh Tĩnh là cô gái mập mạp, lực lưỡng, khỏi đoán cũng biết là chuyên phụ trách công tác cần "cơ bắp" trong đội ngũ thiếu nam giới này:
\r\n\r\n- Em là khách hàng kim cương, được ưu tiên phục vụ đấy, 15 phút là có.
\r\n\r\n- Em tự mình đi đi, chẳng may họ không cẩn thận, trà sữa sánh hết ra ngoài thì sao? Thi thoảng lại còn nhầm vị.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê có vẻ rất lo lắng cho món trà sữa yêu thích:
\r\n\r\n- Nhưng mà Khuê tỷ, em đi rồi không còn ai chăm sóc cho chị nữa.
\r\n\r\nTĩnh Tĩnh hơi lo lắng nói:
\r\n\r\n- Chị đâu có bị thương nặng tới mức cần chăm sóc gì chứ, cùng lắm thì bảo người ta rót cho cốc nước thôi, không phải có tổng giám Trần ở đây rồi à?
\r\n\r\n- Vâng.
\r\n\r\nTĩnh Tĩnh hơi ngần ngừ nhìn Trần Thuật một cái, cố tình nói lớn:
\r\n\r\n- Khuê tỷ đừng lo, em sẽ về rất nhanh.
\r\n\r\nRồi vội vội vàng vàng đi ngay.
\r\n\r\n- Ừ.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê gọi với theo:
\r\n\r\n- Này, thuận tiện tới hiệu bánh CW tây thành mua cho chị bánh gato matcha với vị dâu nhé.
\r\n\r\nCạch!
\r\n\r\nCửa phòng bệnh đóng lại, vậy là trong phòng chỉ còn Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê cứ cúi đầu gửi tin nhắn, giống vĩnh viễn không hết vậy. Có điều đúng là thế thật, cô vào nghề đã bảy tám năm rồi, nhân duyên trong nghề rất tốt, chuyện cô quay chụp quảng cáo bị thương hẳn là đã truyền đi qua mạng inteet rồi, người quen biết tất nhiên ngay lập tức gửi tin nhắn biểu thị quan tâm thăm hỏi.
\r\n\r\nTrần Thuật rảnh rang đành đứng ở một bên nhìn cô gửi tin nhắn, Khổng Nhược Khuê luôn rất ăn mặc thật đẹp, kể cả đi ăn mỳ cũng rất lộng lẫy, hôm nay bị thương, ăn mặc đơn giản, đầu óc hơi rối, nhưng lại có vẻ đẹp như rửa sạch duyên hoa, tươi mát thoát tục, thanh nhã như cúc, tựa như vẻ đẹp thiên nhiên cảm nhiễm lòng người.
\r\n\r\n.
\r\n\r\nNhìn, nhìn mãi phát hiện lỗ tai Khổng Nhược Khuê đỏ lên, í, đỏ lan sang cả cổ rồi kìa, đến cả má cũng đỏ.
\r\n\r\nSao mặt cũng đỏ?
\r\n\r\n" Chẳng lẽ vì mình nhìn cô ấy lâu quá làm cô ấy xấu hổ?" Trần Thuật thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà trong phòng chỉ có hai người, mình không nhìn cô ấy, chả lẽ đi nhìn trần nhà, Trần Nhà sao đẹp bằng Khổng Nhược Khuê.
\r\n\r\nCơ mà nhìn nhau mãi thế này cũng không ổn lắm.
\r\n\r\nTrần Thuật hắng giọng:
\r\n\r\n- Cô, uống nước không?
\r\n\r\n- Được.
\r\n\r\nKhi Tĩnh Tĩnh rời đi đã đun nước, Trần Thuật đem bình giữ nhiệt của Khổng Nhược Khuê rửa một lượt, sau đó tráng sạch bằng nước sôi rồi đổ nước vào. Thử nhiệt độ thấy hơi nóng, lại đổ thêm một chai nước khoáng vào, tới khi nhiệt đồ vừa vặn mới thôi.
\r\n\r\nKhông biết rằng khi y vừa mới quay đi rửa bình lấy nước thì Khổng Nhược Khuê cũng ngẩng đầu nhìn.
\r\n\r\nTuấn dật điềm tĩnh, tựa như gió mát trăng khuya, mang theo một mùi sách vở nho nhã, ánh mắt chuyên tâm nhìn chiếc cốc in hình heo con Peppa, giống như đang làm một việc cực kỳ nghiêm trang. Vì người cao mà bệ rửa tay lại thấp nên phải hơi cúi xuống, tựa như hình cánh cung tràn ngập sức sống.
\r\n\r\nVừa thấy Trần Thuật quay người, Khổng Nhược Khuê lập tức thu hồi ánh mắt bấm di động.
\r\n\r\nTrần Thuật đưa cốc nước cho Khổng Nhược Khuê:
\r\n\r\n- Cô uống thử xem vừa chưa?
\r\n\r\n- Được.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê nhận lấy uống một ngụm, rất vừa vặn, thế là uống ực một ngụm lớn. Từ lúc ngã tới giờ, hết kiểm tra lại chụp x quang, bận rộn nửa ngày trời không uống ngụm nước nào, giờ đúng là khát rồi.
\r\n\r\nÚp di động xuống, đặt cốc nước ở trên bàn đầu giường, Khổng Nhược Khuê ngẩng đầu lên:
\r\n\r\n- Tôi còn cho rằng tổng giám Trần nhìn thấy tin tức tôi bị thương sẽ tới thăm ngay lập tức, không ngờ lại là được công ty ủy thác ... Thật là xúc động.
\r\n\r\nTrần Thuật cười khổ, không ngờ Khổng Nhược Khuê không bỏ qua cho lỗi vô tâm của y:
\r\n\r\n- Khi đó không phải là nhiều người sao, nói chuyện không tiện, cô không thấy chị Thiều đề phòng tôi như phòng trộm à ... Nếu tôi mà nói tôi tới thăm cô, chị ấy có đuổi tôi đi không?
\r\n\r\n- Vậy rốt cuộc anh có phải là trộm không?
\r\n\r\n- Tôi đương nhiên không phải trộm.
\r\n\r\nTrần Thuật vỗ ngực đảm bảo:
\r\n\r\n- Tôi lấy nhân cách Thang Đại Hải ra đảm bảo, tôi không phải là trộm.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê phì cười, nguýt y một cái:
\r\n\r\n- Tôi nghe bạn bè nói, nhân cách Thang Đại Hải không ra sao hết.
\r\n\r\n- Đó là vì cô chưa hiểu anh ấy, Thang Đại Hải nhìn có vẻ tùy tiện không đáng tin, nhưng mà ..
\r\n\r\n- Không được giải thích.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê bá đạo cắt ngang:
\r\n\r\nTrần Thuật vẫn há mồm, quả nhiên không có thêm lời nào phát ra nữa.
\r\n\r\nLúc thì thông minh quá mức, lúc lại thành tên ngốc làm người ta bực mình, Khổng Nhược Khuê đột nhiên lại đổi chủ đề:
\r\n\r\n- Lạc Kiệt biết tôi bị thương lại không tới mà phái anh tới, điều này không phù hợp với con người tổng giám Lạc.
\r\n\r\nChuyện này có vấn đề sao? Trần Thuật giải thích:
\r\n\r\n- Anh ta nói phải cùng Bạch Khởi Nguyên đi Bắc Kinh tham gia hoạt động, xung đột về lịch trình.
\r\n\r\n- Quả nhiên là thế.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê nhếch môi cười nhạt:
\r\n\r\n- Ôm được cái chân to hơn thì tất nhiên là không muốn tới thăm nghệ sĩ sắp hết thời như tôi.
\r\n\r\n- Giận sao?
\r\n\r\n- Đương nhiên.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê gật đầu, không che dấu tâm sự của mình:
\r\n\r\n- Nếu quá nhiều người tới thăm, trong lòng sẽ thấy rất phiền. Nhưng không có ai tới thăm, lại cảm thấy thảm, có phải có phải là quá kém cỏi không?
\r\n\r\n- Không đâu.
\r\n\r\nTrần Thuật lắc đầu:
\r\n\r\n- Con người là thế, đa phần giống nhau mà.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê cầm cốc nước lên uống, đột nhiên cảm giác bụng không được thoải mái lắm, cô đặt cốc nước xuống, ánh mắt cổ quái nhìn Trần Thuật, mím môi không nói gì.
\r\n\r\nNhưng càng nhịn, cảm giác lại càng cường liệt.
\r\n\r\nGiống như trên mặt có cái mụn, khi không phát hiện ra nó, nó m uốn mọc thế nào thì mọc. Khi phát hiện ra sự tồn tại của nó rồi, chỉ muốn xe toạc ra.
\r\n\r\nCòn muốn áp chế, cảm giác đó càng không sao đè nén được.
\r\n\r\n- Lúc tôi bị bệnh cũng thế, vừa muốn bạn bè tới, lại sợ họ tới lại phải ứng phó, làm bệnh thêm nặng ...
\r\n\r\nTrần Thuật đang nói chợt nhìn thấy Khổng Nhược Khuê cắn chặt môi dưới, có vẻ đứng ngồi không yên, vội hỏi:
\r\n\r\n- Sao thế, có chỗ nào không thoải mái à?
\r\n\r\n- Trần Thuật ...
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê mặt đỏ au, giọng lí nhí như tiếng rên:
\r\n\r\n- Sao lại thế này, sao mặt đỏ như thế?
\r\n\r\nTrần Thuật hơi cuống:
\r\n\r\n- Phiền anh một việc.
\r\n\r\n- Cô cứ nói đi.
\r\n\r\n- Đỡ tôi xuống giường.
\r\n\r\n- Xuống giường làm cái gì, chân của cô bó bột, bác sĩ đã nói là không được dùng lực ..
\r\n\r\n- Nhưng tôi muốn vào nhà vệ sinh.
\r\n\r\nKhổng Nhược Khuê nghiến răng rít nho nhỏ:
\r\n\r\nCó rất nhiều cô gái không hiểu được vì sao mình bị bệnh , bạn trai không ngừng khuyên họ uống nhiều nước ấm, thậm chí câu nói "uống nhiều nước ấm" đã thành một trong ba đặc trưng lớn của chàng trai thẳng.
\r\n\r\nUống nhiều nước ấm, có phải vào nhà vệ sinh không?
\r\n\r\nKhi sức khỏe yếu ớt, có phải nhờ bạn trai đỡ hoặc ôm không?
\r\n\r\nĐây chính là thủ đoạn của bạn trai, chỉ là cô gái không hiểu được thâm ý biểu đạt trong câu nói đó mà thôi.
\r\n\r\nTrần Thuật không nghĩ nhiều như thế, y sở dĩ bảo Khổng Nhược Khuê uống nước đại biểu cho sự quan tâm, cũng là kiếm đề tài nói chuyện ... Dù sao cùng ở trong một gian phòng, nếu không nói gì đó sẽ rất lúng túng.
\r\n\r\nThế nên vấn đề liền xuất hiện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo