- Gặp mặt á?
Trần Thuật đọc lá thư tới hai lần mà vẫn không sao tin nổi:
- Họ muốn gặp mình? Chả lẽ kịch bản của mình được chọn rồi à?
Hay là hỏi gửi nhầm người? Vì thế Trần Thuật đọc lại bức thư một lần nữa, thậm chí nghiền ngẫm từng câu chữ, đảm bảo rằng đối phương không nhầm lẫn, mình cũng không nhầm.
Là người nhạy cảm với câu chữ y có thể nhận ra thái độ chân thành, hơn nữa từ ngon ngữ sử dụng, cảm giác có chút cấp thiết.
Hiểu rồi, lòng Trần Thuật nóng lên.
Không chỉ kịch bản được chọn, mà đối phương còn rất hi vọng hoàn thành lần hợp tác này.
Thế mà mình lại thành công, ngay làn đầu tiên, nhất thời Trần Thuật không biết biểu đạt niềm vui này thế nào, mặt ngáo ngơ ra ra như thằng ngốc.
Thế là bây giờ chỉ còn cần đàm phán một cái giá tiền thật tốt với họ là được, không đúng, cái công ty này không phải công ty mình sao?
Nếu bán kịch bản cho công ty, liệu cao tầng công ty có cho rằng mình không tập trung vào nghiệp vụ không?
Lần đầu tiên gặp chuyện thế này, đâm ra Trần Thuật ngần ngừ, quyết định không dễ dàng.
,,,,, ,,,,
Trong chiếc xe RV đi tới sân bay, có một cô gái xinh đẹp đáng yêu như con búp bê được điêu khắc từ ngọc.
Cô gái này vóc dáng không cao, hơi nhỏ nhắn, gầy mà không lộ xương, mang tới người ta cảm giác nhỏ nhắn xinh xắn, mềm mại đáng yêu. Đôi mắt linh động, da như mỡ đông, thanh thuần ngọt ngào, ai nhìn cũng thích.
Cô gái này chính là Tô Âm, ngữ nghệ sĩ đang có đà thăng tiến mạnh mẽ nhất ở Truyền thông Đông Chính, bởi vì sở khuôn mặt loli, giọng nói trẻ con, cùng với tính cách sở trường làm nũng, tỏ ra đáng yêu, cho nên fan hâm mộ vô số.
Truyền thông gọi cô là "nữ thần trạch nam", trên mạng càng tung hô là "Đệ nhất mỹ nữ ba nghìn năm."
Vì Khổng Nhược Khuê đã im ắng một thời gian dài, cho nên gần đây ai cũng cho rằng Tô Âm sẽ thay thế vị trí nhất tỷ trong công ty.
Lúc này Tô Âm lười biếng nằm trên ghế tựa, người mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, che đi chiếc quần jean sờn viền ngắn, giày da cao tới gối, cách ăn mặc này giúp cô vừa trẻ trung đáng yêu, khắc phục điểm yếu hơi khiêm tốn về chiều cao.
- Chị Lâm, em nghe bảo phòng văn học có kịch bản hay rồi hả?
Giọng Tô Âm vừa nhẹ vừa êm, làm người nghe vô cùng thoải mái:
Thế nhưng Vương Lâm làm quản lý cho Tô Âm tất nhiên hiểu, cô chủ nhỏ này tuy bề ngoài ngây thơ đơn thuần, nhưng trong vóc dáng nhỏ nhắn kia lại là dã tâm cực lớn. Cái Tô Âm muốn không chỉ là địa vị nhất tỷ, còn muốn làm nữ vương của toàn bộ Đông Chính, thậm chí cả giới giải trí này.
Nghe giọng đoán ý, đó là tố chất cần phải có của một quản lý thành công.
- Đúng thế, Tiểu Trần phòng văn học gọi điện cho chị, nói Tiêu Phẩm Thanh phát hiện ta tác phẩm tốt, sau đó họ thảo luận xuyên đêm, chị xác nhận rồi, tác phẩm tên là Chàng cơ trưởng.
Vương Lâm năm nay gần 40, là một nữ quản lý lâu năm của công ty, địa vị không kém Vương Thiều, người hơi ngả tới, giữ tư thế cung kính, để Tô Âm có thể dễ dàng nghe được lời mình:
- Kịch bản này vừa mới gửi qua thư điện tử, còn chưa qua khâu mua bản quyền, Vương Thiều đã tới phòng văn học. Còn nói Khổng Khuê nhìn trúng kịch bản này, uy hiếp bọn họ không được giao cho người khác.
- Xì.
Tô Âm cười thành tiếng, giọng trào phúng:
- Đó là phòng văn học của Đông Chính, không phải của Khổng Khuê. Bằng vào cái gì có kịch bản hay thì phải đưa cô ta, người khác không được dùng? Thật vô lý.
Vương Lâm không nói gì, nhìn mặt Tô Âm là biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, tính háo thắng của tiểu ma nữ bị kích thích rồi, đặc biệt là chuyện liên quan tới Khổng Khuê.
Tô Âm trầm ngâm một chút, hai tay cầm cốc nước lớn lên hút, đôi mắt đầy vẻ giảo hoạt:
- Chẳng qua chỉ là một kịch bản tốt thôi, không phải là hiếm có gì, nhưng mà đột nhiên em lại có hứng thú.
Biết ngay mà, Vương Lâm hỏi ý:
- Vậy chúng ta sẽ tranh kịch bản này?
- Tranh à, tranh cái gì? Khổng Khuê vẫn là nhất tỷ của Đông Chính chúng ta, em làm gì có tư cách tranh với cô ta? Chỉ là kịch bản tốt thì ai chẳng muốn, nếu kịch bản vẫn ở phòng văn học, tức là ai cũng có cơ hội. Nếu kịch bản đó đủ tốt thì chúng ta lấy.
Tô Âm nói chuyện rất êm tai, ngôn từ thì lại đầy sức công kích:
- Nếu là như thế .
Vương Lâm có chút thấp thỏm:
- Vương Thiều đã tới phòng văn học đánh tiếng trước rồi, giờ chúng ta lại tham dự, ắt thành thế cạnh tranh. Nếu đã như thế thì nhất định phải có được kịch bản này, nếu không đã chẳng được gì lại gây thù chuôc oán. Một khi phía Khổng Khuê phản kích, e rằng sẽ lôi kéo cả cao tầng vào chuyện này. Tiểu Âm, em đã thực sự chuẩn bị tinh thần chưa?
Tô Âm rất thông minh, cô hiểu ý Trương Lâm ám chỉ, một khi tham gia vào việc cạnh tranh này, thì không đơn thuẩn chỉ là chuyện một cái kịch bản nữa, mà có thể thay thế Khổng Khuê thành nhất tỷ hay không.
Khổng Nhược Khuê im tiếng đã lâu, thời gian dài không đóng phim, không muốn tham dự quá nhiều tiết mục, trong mắt người ngoài cho rằng thanh thế của Khổng Nhược Khuê mất rồi.
Còn cô năm nay có hai bộ phim mới, tham gia mười mấy show giải trí, tích lũy đủ thanh thế rồi, đã tới lúc khiêu chiến vị trí số một kia chưa?
Số một và số hai không chỉ là vấn đề thứ bậc và thu nhập, hay nguồn lực công ty đổ vào.
Khi mọi người nhắc tới Truyền thông Đông Chính, đều nói Khổng Khuê là nhất tỷ, như thế mình nỗ lực bao nhiêu, đứng thứ hai hay đứng thứ hai mươi cũng có khác gì nhau đâu?
Tô Âm không trực tiếp trả lời vấn đề này mà hỏi trược lại:
- Vậy chị Lâm thấy em có nên tranh kịch bản này không?
Hỏi là tranh hay không tranh, kỳ thực hạch tâm là có tranh được vị trí nhất tỷ của Đông Chính hay không?
Kịch bản là thứ yếu, vị trí mới là trọng yếu.
- Công bằng mà nói thì đây cũng là cơ hội cực tốt.
Vương Lâm nhanh chóng cân nhắc:
- Khổng Khuê từ bộ Bí mật năm ngoại tới giờ khong có tác phẩm mới nào. Kinh khủng hơn nữa là, không ngờ chẳng tìm thấy kịch bản cô ấy coi trọng, với tính cách như thế, lại không tham gia tiết mục giải trí, thi thoảng làm khách một hai chương trình, làm sao duy trì độ nhận biết với công chúng.
- Hơn nữa cho dù cô ấy có kiếm được hợp đồng thích hợp, từ ký hợp đồng với diễn viên, thiết lập tổ quay phim, rồi thời gian quay phim kéo dài, giai đoạn hậu kỳ .... Một bộ phim từ lúc trù bị cho tới khi trình chiếu với công chúng mất bao năm? Một năm, có thể hai, hoặc ba năm ... Trong thời gian đó bao nhiêu người mới xuất hiện, bao nhiêu người nổi lên, đến khi phim trình chiếu, có khi Khổng Khuê đã nguội ngắt rồi.
- Bởi thế nên cao tầng công ty mới sốt ruột, có nghệ sĩ vương bài mà lại để không không dùng, không tiếp nhận an bài công tác của công ty, cũng không thử hạng mục người ta tiến cứ. Đúng thời điểm đó Tiểu Âm xuất hiện, ngoan ngoãn làm theo mọi an bài của công ty, dốc sức làm tốt mỗi một công tác, tích cực tham gia hoạt động xã giao .... Chẳng lẽ cao tầng công ty không có cán cân? Vào lúc công ty cần, là Tiểu Âm đứng ra giúp đỡ công ty, bây giờ em cần cao tầng công ty đứng ra, chẳng lẽ bọn họ lại không giúp sao?
Tô Âm thở dài:
- Ít nhất em biết Kim Trạch Ngọc sẽ ủng hộ Khổng Khuê, cả cô ta và Bạch Khởi Nguyên đều do một tay hắn đưa lên. Có nhân vật như thế, sao có thể chịu để Khổng Khuê thua thiệt?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo