Lâm Hoa Hoán ôm cô đi tìm Lâm Thanh Thạch, ba người cùng nhau chạy tới bệnh viện Công xã.
\r\n\r\nSắc mặt ba người đều hết sức nặng nề.
\r\n\r\n"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Hoa Hoán hỏi Hiểu Hiểu.
\r\n\r\nHiểu Hiểu cũng không có biện pháp trả lời anh: "Anh họ nhỏ nói cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói mẹ ở bệnh viện, hơn nữa tình huống không tốt lắm, kêu chúng ta mau đi đến đó." Hiểu Hiểu ngữ khí vội vàng.
\r\n\r\nAnh họ nhỏ nói có một loại cảm giác rất có thể đi trễ thì sẽ không gặp được bà một lần cuối cùng.
\r\n\r\nĐây là có chuyện gì xảy ra?
\r\n\r\nLâm Hoa Khôn là bởi vì mẹ sinh bệnh nên đi trộm thuốc cho bà mới xảy ra chuyện, hẳn là chuyện xuất hiện sau này mới đúng, cũng bởi vì những người khác không có biện pháp trợ giúp, cậu mới có thể đưa ra hạ sách này đi, sao bây giờ lại xuất hiện vậy?
\r\n\r\nKhông có lý do gì cả, hay là do hiệu ứng cánh bướm?
\r\n\r\nCho nên dẫn tới thời gian Vệ Hỉ Nhạc sinh bệnh cũng sớm hơn sao? Nhưng bình thường mẹ cô đều rất khỏe mạnh mà, rốt cuộc là bệnh gì mà lại đột ngột như vậy.
\r\n\r\nTrên đường đi, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều, lung tung rối loạn.
\r\n\r\nĐến bệnh viện, có rất nhiều người ở đây, còn có cha mẹ và người thân vội vàng hỏi: "Con tôi bây giờ thế nào rồi?"
\r\n\r\n"Lão Lưu nhà tôi không sao chứ?”
\r\n\r\n"Bác sĩ...
\r\n\r\nLâm Thanh Thạch ngốc ngốc luôn rồi, hỏi một y tá gần đó Vệ Hỉ Nhạc ở đâu, kết quả cô ấy cũng không biết, cả đám vội vàng đi tới đi lui, sốt ruột chết người.
\r\n\r\nThật vất vả mới tìm được một người biết, chỉ đường cho bọn họ, nhìn thấy mọi người vây quanh cửa phòng bệnh.
\r\n\r\nCó Lâm Hoa Khôn, Lâm Hoa Kiện, anh họ nhỏ Vệ Tử Tín, anh họ lớn Vệ Tử Nghĩa và cậu Vệ Bình An.
\r\n\r\nVệ Bình An thấy Lâm Thanh Thạch đến, liên tiến lên nghênh đón: "Chú tới rồi."
\r\n\r\nLâm Thanh Thạch một vẻ mặt ngưng trọng: "Tình huống bây giờ như thế nào, chuyện gì xảy ra vậy?"
\r\n\r\nVệ Bình An thở dài một hơi: "Bác sĩ nói làm phẫu thuật gì đó, phải quan sát, ban đầu bị đập vào đầu chỉ là hôn mê, sau đó động kinh một hồi, nói có cái gì đó không tốt, những từ kia tôi nghe xong cũng không hiểu lắm, sau đó đồng chí Mai Tố Khanh đi vào, cô ấy nói có lẽ cô ấy có thể giúp được một chút, cô ấy cũng là bác sĩ, phải không?”
\r\n\r\nVệ Bình An nhìn về phía Lâm Hoa Hoán, lúc trước Hoa Kiện có nói, đó là chiến hữu của Hoa Hoán, trước đây là một bác sĩ lợi hại, bác sĩ bệnh viện Công xã bọn họ nói không chừng còn thua kém nữa kìa.
\r\n\r\nLâm Hoa Hoán gật đầu thật mạnh, nếp nhăn trên mi tâm có thể kẹp chết ruôi nhặng không cẩn thận đi ngang qua. Tố Khanh là bác sĩ, chẳng qua cô ấy mất trí nhớ, y thuật của cô ấy có thể còn nhớ rõ được bao nhiêu?
\r\n\r\nThần sắc trên mặt Hiểu Hiểu vẫn như cũ, trong lòng lại buông lỏng, tất cả mọi người đều có bí mật, nhưng ở mạt thế nương tựa lẫn nhau, hai người Mạnh không rời tiêu (), trong lòng cả hai đều có chút phỏng đoán đối với bí mật của nhau.
\r\n\r\nMai Tố Khanh là thủy hệ dị năng, thế nhưng là biến dị thủy hệ dị năng, có tác dụng trị liệu.
\r\n\r\nKỹ năng trị liệu là một loại dị năng hiếm thấy cỡ nào chứ.
\r\n\r\nBại lộ ra ngoài, rất có thể sẽ trở thành một thế lực hoặc mục tiêu cá nhân nào đó.
\r\n\r\nCho nên cho dù cô phát hiện ra một ít manh mối, phát hiện vết thương của mình sẽ khỏi vô cùng nhanh, cô cũng chưa bao giờ hỏi, cũng không nói, coi như mình chưa từng phát hiện ra có chỗ nào không đúng.
\r\n\r\nCó cô ấy ở đây, chắc là mẹ sẽ không có việc gì.
\r\n\r\nHiểu Hiểu tự an ủi bản thân.
\r\n\r\nBầu không khí rất căng thẳng, tất cả mọi người đều chờ đợi người bên trong đi ra.
\r\n\r\nLâm Hoa Khôn một mình đứng ở một góc, cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng, cậu nắm chặt nắm đấm. Nếu như cậu không nói muốn đi mua một cuốn vở thì tốt rồi, như vậy thì họ sẽ không đi theo con đường đó, thế thì mẹ sẽ không bị thương, vở của mình vẫn còn mà, tại sao nhất định phải mua ngày hôm nay? Ngày mai, ngày mốt, ngày kia cũng có thể mài! Nếu thế thì mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì cải
\r\n\r\nCậu bị cảm xúc hối hận bao vây.
\r\n\r\nHiểu Hiểu cảm thấy không đúng, đi tới, kéo tay cậu: "Anh?"
\r\n\r\nHiểu Hiểu vừa gọi một tiếng này, giống như bật công tắc gì đó, Lâm Hoa Khôn rốt cuộc nhịn không được, nước mắt rơi xuống: "eu là lỗi của anh! Nếu anh không nói rằng anh muốn mua một cuốn vởi Chúng ta sẽ không đi ngang qua đó, hu hu."
\r\n\r\nHiểu Hiểu sửng sốt, lau đi nước mắt trên mặt cậu, Lâm Hoa Khôn cảm nhận được động tác của tay em gái, bắt lấy: "Em gái ơi..."
\r\n\r\nCậu khóc nức nở.
\r\n\r\nVệ Bình An sờ sờ đầu cậu: "Không liên quan gì đến con, con đã làm rất tốt rồi, kịp thời thông báo cho chúng ta, đưa mẹ con đến bệnh viện."
\r\n\r\nLần này em gái chân chính là tai bay vạ gió.
\r\n\r\nĐang đi đường bình thường, kết quả bị viên gạch bay tới đập lên trán, cứ như vậy mà bất tỉnh nhân sự, cũng chỉ có thể nói đây là tai bay vạ gió thôi, quá oan uổng.
\r\n\r\nChú thích:
\r\n\r\n"Mạnh không rời Tiêu" hoặc "Tiêu không rời Mạnh" xuất phát từ "Dương gia tướng”. Tiêu, Mạnh chỉ hai viên đại tướng Tiêu Tán và Mạnh Lương dưới trướng của Dương Diên Chiêu (Dương Lục Lang), hai người là huynh đệ kết nghĩa, thường như hình với bóng. Sau này hay câu "Mạnh không rời Tiêu" hoặc" Tiêu không rời Mạnh" được dùng để ẩn dụ mối quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, tình cảm sâu đậm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo